Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3407: Chỉ Bảo Vệ

Hắn không nói một lời, chỉ nhanh chóng xoay người rời đi, thậm chí trực tiếp từ bỏ việc xử lý Hà Ngân Nhi. Tình hình này làm cho Nhân Viên Chiếu Phim thay đổi sắc mặt.

Đi rồi?

Đùa cái gì thế, rõ ràng sắp sửa thành công, cái cô Hà Ngân Nhi kia đã không còn sức để phản kháng, chỉ cần lại cố thêm chút nữa, vị đội trưởng này chắc chắn sẽ chết.

“Nè, cậu đang làm cái gì đó? Bỏ chạy sao?"

Nhân Viên Chiếu Phim muốn gọi Thuyền Trưởng lại.

Kết quả Thuyền Trưởng lại không thèm trả lời, thái độ của hắn lạnh nhạt, hành động cũng cực kỳ quỷ dị, sau khi xoay người rời đi không hề dừng lại chút nào, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

“Cái tên này"

Giờ phút này, Nhân Viên Chiếu Phim nhịn không được muốn mắng chửi người.

Lúc này lại bỏ chạy là có ý gì? Một mình hắn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xử lý cái tên đội trưởng tên là Chu Đăng kia thôi, làm gì còn thừa sức đi đối phó cái cô Hà Ngân Nhi kia nữa, hành động này hoàn toàn không có khả năng thành công.

Cùng lúc đó.

Giờ phút này, ông cụ vừa được chiêu hồn ra chuyển động con ngươi, nhìn về phía Nhân Viên Chiếu Phim, còn nhìn về hướng Thuyền Trưởng rời đi.

“Họ là kẻ địch, xử lý họ giúp tôi"

Hà Ngân Nhi lập tức nói.

“Ông già đã chết tôi đây cũng không muốn xía vào chuyện tranh đấu và chém giết của mấy người trẻ tuổi, tôi cũng đã trả lại ân tình cho người chiêu hồn của cổ trấn Thái Bình, mấy chuyện đánh đánh giết giết này cô vẫn nên đi tìm người khác thì hơn, tôi nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ cô không bị người khác giết, chỉ thế mà thôi” Giờ phút này, không ngờ La Thiên lại từ chối giết người giúp Hà Ngân Nhi.

Nhưng mà ngay sau đó, La Thiên lại vung tay lên.

Dưới chân Hà Ngân Nhi xuất hiện một ngôi mồ, ngôi mộ này nhanh chóng nuốt lấy cô, nhưng mà sau đó ngôi mộ lại sụp xuống, thân hình Hà Ngân Nhi lại xuất hiện lần nữa.

Hà Ngân Nhi bước ra từ bên trong ngôi mộ, cơ thể đã không còn mơ hồ, quay trở về dáng vẻ lúc trước.

“Tôi đã giúp cô hạ táng linh dị dư thừa trên người cô, cô sẽ không chết"

La Thiên nói.

“Ông không giúp tôi cũng được, không lẽ cứ tùy ý để cho mấy ngự quỷ nhân nước ngoài này thích làm gì thì làm sao? Họ đưa thuyền U Linh đến, thả lệ quỷ ra, muốn biến nơi mà đời đời chúng ta sinh sống thành địa ngục lệ quỷ hoành hành, mà họ thì có thể ở nước ngoài hưởng thụ cuộc sống hòa bình, ông nhìn thành phố phồn hoa này mà xem, nếu không giết sạch những người này, ngày mai thành phố này sẽ chết đi"

Hà Ngân Nhi nhìn chằm chằm vào La Thiên, mở miệng khuyên nhủ, hi vọng vong hồn này có thể ra tay.

“Còn có chuyện như thế sao?"

Ông cụ có chút kinh ngạc, sau đó hắn nhìn về phía thành phố ở nơi xa.

Hiển nhiên, Hà Ngân Nhi cũng không nói sai.

Vong hồn đều có tư tưởng riêng của chính mình, nếu vong hồn được gọi đến không muốn giúp đỡ người chiêu hồn thì người chiêu hồn cũng không có cách nào, thậm chí còn có một ít vong hồn quá hung ác, trực tiếp giết chết người chiêu hồn, cho nên đối với Hà Ngân Nhi mà nói, chiêu hồn cũng là một chuyện khá nguy hiểm, không phải mỗi một lần gọi người đều là người giúp đỡ.

Hà Ngân Nhi không nói gì, chỉ là chờ đợi chủ nhân bãi tha ma La Thiên đưa ra quyết định, đồng thời cô cũng thừa dịp cơ thể khôi phục bắt đầu chuẩn bị di vật thứ hai, chuẩn bị chiêu hồn lần nữa. Cô cũng không đặt hết mọi hi vọng lên trên người chủ nhân bãi tha ma La Thiên. Nhưng mà La Thiên tự hỏi một chút, cuối cùng ông lại lộ ra một nụ cười lạnh như băng:

“Tuy rằng ông già tôi đây không quá muốn tham dự vào chuyện của lứa người sau, nhưng mà đám người này làm xằng làm bậy như vậy cũng thật là quá đáng, nếu khó khăn lắm mới có thể xuất hiện được trên đời này, vậy thuận tay làm thịt hai tên này đi.

Giờ phút này, trong mắt ông lộ ra vẻ hung ác.

Trong nháy mắt.

Nhân Viên Chiếp Phim cảm thấy sởn tóc gáy, bị ông già kia dùng đôi mắt đen nhánh theo dõi, giống như người thường bị một con lệ quỷ vô cùng khủng bố theo dõi vậy, làm da đầu người ta cảm thấy tê rần.

“Rút!"

Bản năng linh dị nào đó nhắc nhở hắn, không thể đối kháng với cái vong hồn này, nếu không sẽ chết rất thảm. Nhớ đến Thuyền Trưởng đã rút lui, hắn ở lại nơi này dù có hợp tác với Vai hề thì cũng rất khó chiếm lại được phần thắng, dù sao đối phương cũng là hai tên đội trưởng, hiện tại lại còn có thêm một vong hồn không biết tên, ngược lại bên hắn lại thiệt thòi về mặt nhân số.

Sau khi chần chừ vài giây, Nhân Viên Chiếu Phim từ bỏ việc tấn công Chu Đăng, bắt đầu nhanh chóng rút lui. Bóng người trắng đen phản chiếu trên mặt đất, dùng tốc độ không thể tưởng tượng được chạy trốn về phương xa.

“Haizzz!"

Nhưng mà một tiếng thở dài trống rỗng, già nua quanh quẩn ở xung quanh.

Ngay sau đó, tất cả ánh sáng ở xung quanh lập tức biến mất, nhưng mà sau đó mọi thứ lại khôi phục lại như bình thường, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt hơi chớp, nhưng mà sau khi chớp mắt xong xung quanh đã lập tức thay đổi, xung quanh không còn là thành phố Đại Hải phồn hoa, mà là một bãi tha ma không thấy điểm cuối.

Có vô số ngôi mộ đứng sừng sững bên trong bãi tha ma, có mới có cũ, có một số có bia mộ, có một số không có, những ngôi mộ kia nối tiếp liên miên, tạo thành một không gian linh dị quỷ dị.

1109 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận