Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3321: Nên Về Quên Bán Bánh

“Diệp Chân, anh đến đúng giờ thật, còn tưởng rằng anh sẽ kéo dài thời gian đợi đến khuya mới đến chứ, đầu tiên xin phép tự giới thiệu, tôi tên Lục Chí Văn, là một trong số các đội trưởng của tổng bộ"

Lục Chí Văn dùng giọng điệu nghẹn ngào nói.

“Lục Chí Văn? Tôi chưa từng nghe nói đến, hơn nữa các anh đừng hiểu lầm, Diệp mỗ tôi đến nơi này cũng không phải là vì muốn hợp tác với các anh, hoàn toàn là vì nể mặt Dương Vô Địch đích thân đến mời cho nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý đến đây giúp đỡ.

Diệp Chân nhìn lướt qua, cuối cùng dừng tầm mắt ở lại trên người Vương Sát Linh.

“Tôi nói này Tiểu Vương, cái nón trên đầu anh xấu quá, anh đội nó lên trông không khác gì một con dế nhũi, có phải lần trước sau khi đánh nhau với tôi xong cảm thấy áp lực quá lớn, cho nên đầu óc không được bình thường, cần phải đội cái nón để gia tăng cảm giác an toàn sao?"

Mặt Vương Sát Linh tối sầm:

“Diệp Chân, anh nghiêm túc một chút đi, chuyện lần này cũng không phải là chuyện đánh nhau đơn giản như thế"

“Tôi vẫn luôn rất nghiêm túc, áp lực của anh cả tập thể đều có thể thấu hiểu được, dù sao đánh nhau với cao thủ như tôi mà vẫn còn có thể sống sót là một chuyện rất không dễ dàng, trong lòng khó tránh khỏi lưu lại một chút bi thương” Diệp Chân gật đầu, ngược lại bắt đầu an ủi Vương Sát Linh, sau đó nói:

“Còn chuyện của tổ chức Quốc Vương, trong mắt Diệp mỗ tôi lại chẳng có gì đáng kể, mấy người kia đều tự bán mạng của mình, gặp được thì thuận tay giết là được, không cần phải nhường nhịn, nhưng mà suýt chút nữa tôi đã quên mất, các anh không giống tôi, có lẽ các anh phải dùng hết toàn lực cũng không giết được đối phương, không sao hết, hiện tại mọi chuyện đã có tôi lo, chỉ cần gặp được kẻ địch mà không thể thắng được, chỉ cần lớn tiếng kêu tôi là được, tôi sẽ để các anh chiêm ngưỡng thế nào mới là cao thủ thật sự"

Trong mỗi lời nói của hắn đều để lộ ra cảm giác vô cùng tự tin.

Dù sao đến cả kẻ địch truyền kiếp là Dương Vô Địch đều đã thuộc về phe hắn, trong mắt Diệp Chân thì giới linh dị này đã không còn kẻ địch mạnh nào nữa, không cần thiết phải sợ.

“Từ trước đến nay anh đều như thế này hay là gần đây mới bị như thế thôi.

Lâm Bắc sờ đầu trọc nhìn hắn nói.

Tuy rằng biết phần lớn ngự quỷ nhân đều có chút không được bình thường, nhưng mà như Diệp Chân thì vẫn khá là hiếm thấy.

“Cái loại người đến cả tóc cũng giữ không được được thì cũng chỉ là người bình thường, không có tư cách nói chuyện với Diệp mỗ tôi"

Diệp Chân hừ lạnh, không thèm để ý đến câu hỏi của Lâm Bắc.

Sau đó hắn lại hỏi:

“Dương Gian đâu? Hắn đi đâu rồi, sao tôi không thấy hắn “Lúc nãy còn đang ở đây, nhưng mà mới đi được một lúc, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta liên minh"

Lục Chí Văn nghiêm túc nói:

“Chắc Dương Gian cũng đã nói với anh về chuyện hành động lần này, tuy rằng anh là viện binh tổng bộ mời từ ngoài đến, nhưng mà tôi vẫn hi vọng mọi hành động của anh đều lấy bên phía tổng bộ là chủ, tốt nhất là đừng làm chuyện bật bạ, dù sao thì cũng không có ai muốn xảy ra rối loạn gì” Diệp Chân liếc nhìn nói:

“Diệp mỗ tôi mặc kệ kế hoạch hay hành động gì đó, tôi là do Dương Vô Địch mời đến, không phải cấp dưới của các anh, không cần thiết phải phối hợp với hành động của mọi người, nhưng mà mấy người các anh có thể yên tâm, nếu tôi đã đến đương nhiên cũng sẽ làm các anh hiểu rõ lợi ích khi Dương Gian mời tôi đến, ba người, trong đoạn thời gian này, Diệp mỗ tôi sẽ tìm cơ hội xử lý ba tên quốc vương của tổ chức Quốc Vương"

“Giết ba tên quốc vương? Anh cũng hơi bị tự tin quá rồi đó"

Lâm Bắc cười cười.

“Ba người đã rất khiêm tốn rồi, nếu tôi và Dương Vô Địch hợp tác với nhau, đủ để quét ngang toàn bộ giới linh dị, chỉ có mấy tên quốc vương mà thôi, nếu đám rác rưởi kia không bắt tay với nhau, chỉ đánh riêng lẻ thì cho dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ để Diệp mỗ tôi giết"

Diệp Chân vỗ lộ ra vẻ vô cùng tự tin.

“Có phải các anh bị đánh sợ rồi không? Nếu như không có chút tin tưởng nào thì còn lăn lộn trong giới linh dị làm gì, nhân lúc còn sớm chạy về nhà bán bánh cuốn đi thôi, tôi sẽ để mấy tên đàn em của tôi đi ủng hộ việc buôn bán của các anh"

...

Các đội trưởng khác đều im lặng.

Bọn họ cảm thấy nói chuyện với Diệp Chân có hơi mệt, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện bình thường được, thật sự không biết Dương Gian đã dùng cách nào để giao tiếp với hắn.

“Các anh nói chuyện tiếp đi, tôi đi đón một người.

Đột nhiên, Hà Ngân Nhi buông điện thoại đứng lên.

“Là ngự quỷ nhân của trấn cổ Thái Bình đến sao?"

Liễu Tam bình tĩnh hỏi.

Hà Ngân Nhi liếc nhìn, không trả lời Liễu Tam, cô và Liễu Tam có thù oán, tuy rằng lần này không thể trả thù, nhưng mà khi cô đối mặt với Liễu Tam thì vẫn cứ như đối mặt với kẻ thù, hoàn toàn không cần nể nang gì.

Không bao lâu sau.

Hà Ngân Nhi rời đi, nhưng mà cô thật sự đi đón người, hơn nữa người cô đón chính là người không mặt của cổ trấn Thái Bình, cũng là một trong số ít ngự quỷ nhân thế hệ trước, nhưng mà ông chủ Lưu lại chưa xuất hiện, bởi vì lần trước bị đánh lén bị thương, lại còn cẩn phải quản lý công tác xây dựng lại của trấn cổ Thái Bình, cho nên mới không thể đến đây được.

Theo viện binh lần lượt đến đông đủ, thực lực bên phía tổng bộ cũng dần dần đạt đến trạng thái đỉnh.

1123 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận