Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3260: Tăng Ca

“Mã Quân, dạo gần đây trong giới linh dị đã xảy ra chuyện lớn như thế mà anh còn có tam trạng ngồi trong văn phòng uống trà hả? Tổng bộ đã tuyên chiến với tổ chức quốc vương, có phải anh cũng nên chuẩn bị chút gì đó hay không?"

Trợ lý nhìn ngứa mắt, định nhắc nhở Mã Quân, đừng có sáng đi chiều về giống như mọi hôm, cần phải sung sức lên một chút.

Mã Quân buông tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu lên, uống trà nói:

“Tôi chỉ là một người phụ trách bình thường, quản lý tốt thành phố Đại Phúc là được, tổng bộ và tổ chức quốc vương đánh nhau không phải đã có các vị đội trưởng rồi sao? Tôi đi xía vào làm gì, sợ chết chưa đủ mau sao?"

“Anh không lo lắng cho cục diện tương lai sao?"

Trợ lý còn nói thêm.

Mã Quân lắc đầu nói:

“Rất lo lắng, nhưng mà năng lực của tôi có hạn, không thể ảnh hưởng đến đại cục như thế này, cho nên cho dù sau này kết quả như thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ tốt thành phố Đại Phúc.

“Nếu như tổng bộ thua, anh là người phụ trách cũng sẽ rất nguy hiểm, đối phương sẽ xử lý anh"

Trợ lý nói.

“Nếu như các đội trưởng đánh không lại tổ chức quốc vương, vậy tôi bị xử lý cũng không có cách nào, tôi cũng không thể quyết định được chuyện này, yên tâm đi, dù sao vẫn cứ phải tiếp tục sống sót"

Mã Quân vẫn cứ không nóng không lạnh, lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.

Trợ lý nghe nói như thế cũng không còn cách nào, ôm lửa giận rời đi. Mã Quân thấy vậy chỉ hơi lắc đầu nhẹ, sau đó lại tiếp tục uống trà đọc báo.

Trong lòng hắn sao có thể không biết hiện tại là lúc giới linh dị náo loạn, nhưng mà càng là như thế thì hắn lại càng phải quản lý thành phố Đại Phúc tốt hơn, các đội trưởng có chuyện các đội trưởng cần làm, hắn cũng có nhiệm vụ của hắn, quan tâm sự sống còn của tổng bộ đương nhiên là không sai, nhưng mà cũng phải có năng lực này mới làm được.

Mã Quân tự nhận bản thận kém hơn đội trưởng đội chấp pháp Dương Gian, thanh thản ổn định đi làm ta ca là được, ít nhất có đội trưởng thì tình huống cũng sẽ không trở nên quá tệ.

“Đúng rồi, nhắc đến đội trưởng chấp pháp, quỷ nhãn Dương Gian, lúc trước danh hiệu của mình là gì nhỉ.."

Trong đầu Mã Quân đột nhiên lại đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.

Vì lâu lắm rồi không lăn lộn trong giới linh dị, cũng không có đi giao tiếp với ngự quỷ nhân khác, dẫn đến trong thời gian ngắn cũng không nhớ ra được danh hiệu của bản thân.

Dù sao không phải ngự quỷ nhân nào cũng có trí nhớ tốt.

“Đúng rồi, nhớ ra rồi, danh hiệu của mình là quỷ trò chơi"

Sau đó hắn nhớ lại, nhớ đến danh hiệu của bản thân trong giới linh dị.

Mã Quân âm thầm lèm bèm trong lòng: “Thật đúng là một cái danh hiệu rác rưởi, nói ra ngoài cũng rất mất mặt, quên mất cũng là chuyện tốt.

Không bao lâu sau, hắn bỏ qua chút ký ức tồi tệ này, tập trung tinh thần vào việc làm việc riêng trong giờ làm việc, hi vọng ngày hôm nay có thể kết thúc sớm hơn một chút.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khó khăn lắm mới chờ được đến năm giờ chiều.

Đồng hồ báo thức trong văn phòng vang lên:

“Năm giờ rồi, tan ca, tan ca thôi. Mã Quân lập tức thu dọn đồ đạc, xách theo cặp táp lập tức ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn không quên khóa cửa văn phòng lại, bảo đảm bản thân sẽ không quay về tăng ca nữa.

Nhưng người khác đã quá quen với cảnh này, không muốn phát biểu thêm bất cứ thứ gì, thậm chí cảm thấy Mã Quân rất có trách nhiệm, là một cấp trên tốt, dù sao dựa vào thân phận của Mã Quân, cho dù mỗi ngày không đi làm thì cũng không có ai nói cái gì.

Ra khỏi công ty, Mã Quân duỗi người, như ngửi được mùi không khí tự do, bước chân nhẹ nhàng đi về phía nhà.

Để tiện về nhà, hắn trực tiếp dọn địa điểm làm việc về đến bên trong một tòa nhà lớn chỉ cách nhà của hắn mười phút đi bộ.

Vốn tưởng rằng ngày hôm nay cũng chỉ là một ngày tan ca bình thường như bao ngày.

Nhưng mà khi hắn đứng ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói:

“Anh là Mã Quân, người phụ trách thành phố Đại Phúc sao?"

Khẩu âm của người gọi hắn có chút kỳ lạ, không giống như là người thành phố Đại Phúc, khá giống người nước ngoài không học rành tiếng Trung. Mã Quân không quay đầu lại, chỉ nhíu màu nhìn chằm một người đối diện.

Rõ ràng giọng nói truyền đến từ phía sau, nhưng mà người lại ở đối diện, loại cảm giác này rất quái dị.

“Anh là ai?"

Mã Quân mở miệng dò hỏi, đồng thời cũng đang quan sát đối phương.

Đó là một người nước ngoài đội mũ cao bồi, hình thể cao lớn, râu ria xồm xoàm, trên mặt hắn đầy tươi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mã Quân, cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

“Anh có thể gọi tôi là Simon.

Người đàn ông nước ngoài tự xưng là Simon, nhưng mà có lẽ tên này là một cái tên giả.

Simon?

Trong đầu Mã Quân không có ấn tượng gì về người này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn:

“Thành phố Đại Phúc không có người nào như anh, hơn nữa cách một con đường tôi cũng có thể ngửi được khí tức lạnh lẽo, hôi thối từ trên người anh, anh là ngự quỷ nhân đứng không, hơn phân nửa còn là người của tổ chức quốc vương"

“Anh phán đoán rất chính xác"

Simon hơi chỉnh lại cái mũ cao bồi, sau đó hơi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen nhánh không có đồng tử, ở sâu bên trong đôi mắt kia lại lộ một chút ánh sáng xanh, quỷ dị mà lại tà tính.

“Xem ra hôm nay tôi phải tăng ca rồi. Mã Quân khe khẽ thở dài.

1089 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận