Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3210: Vương Quốc Cường

“Phó bộ trưởng, hiện tại Dương Gian đã rời khỏi cao ốc Thượng Thông, không biết đi đâu, hơn nữa hiện tại đã công bố tin tức đi ra ngoài, không thể thu hồi được, ngoài ra bên phía Dương Gian đã quyết định, ngài còn làm phó bộ trưởng mau hưởng ứng lời tuyên chiến của Dương Gian, nếu không..."

Lưu Tiểu Vũ nói đến nơi đây, hơi dừng lại.

"Nếu không thì sao?"

Tào Duyên Hoa hỏi.

Lưu Tiểu Vũ do dự một chút, vẫn nói: “Nếu không thu hồi chức vụ của ông, đổi một bộ trưởng khác."

“Cái gì? Thu hồi chức vụ của tôi?"

Tào Duyên Hoa sửng sốt một chút.

Lưu Tiểu Vũ không nói lời nào, thật ra cô vẫn còn giấu diếm một vài điều, ý định thật sự của Dương Gian còn nghiêm trọng hơn việc mất chức rất nhiều.

Tào Duyên Hoa cũng không tức giận, ngược lại nhíu chặt mày, trong lòng hắn rất rõ ràng, Dương Gian rất nghiêm túc, hơn nữa không có bất cứ ai có thể ngăn cản hay khuyên bảo hắn, mọi người chỉ có thể phối hợp với hắn, bất cứ người nào dám ngăn cản quyết định của Dương Gian đều sẽ bị xử lý sạch sẽ.

Mất chức chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi, Tào Duyên Hoa tin chắc rằng, nếu hắn thật sự dám làm trái lệnh, nói không chừng Dương Gian sẽ làm hắn hoàn toàn biến mất, hoặc là đổi một “Tào Duyên Hoa"

mới đi lên.

Dương Gian có khả năng làm được chuyện này.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp hắn, tôi hi vọng hắn thu hồi chức vụ của tôi trễ một chút, cho tôi ít thời gian để xử lý một vài chuyện trong tổng bộ, cô cứ bảo Dương Gian thoải mái đi làm việc, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ gánh vác, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ từ chức, để đời kế tiếp trong sạch và phối hợp với hắn."

Tào Duyên Hoa hít thở sâu, hắn lùi bước, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ của chính hắn.

"Được, phó bộ trưởng, làm phiên ông rồi."

Lưu Tiểu Vũ mím môi, rất biết biết ơn về những hành vi này của Tào Duyên Hoa.

"Đây là chuyện tôi nên làm, dù sao thuyền U Linh cũng đã đi về phía chúng ta, hiện tại không phải lúc để ảo tưởng viễn vông, đây là cuộc tranh đấu người chết ta sống, tôi chỉ cảm thấy cách làm của Dương Gian có chút xúc động mà thôi, nhưng nếu chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không thể nói cái gì, hắn muốn đánh, đánh lúc nào, đanh như thế nào cứ để hắn quyết định, lần này tổng bộ sẽ kiên quyết đứng ở phía sau."

Tào Duyên Hoa nghiêm túc nói.

"Tôi sẽ chuyển những lời phó bộ trưởng nói cho Dương Gian."

Lưu Tiểu Vũ nghiêm túc trả lời.

Tào Duyên Hoa nói: “Được, bên phía tôi cũng phải hành động rồi, giữ liên lạc, nếu cần thiết thì bảo Dương Gian đến tổng bộ, tốt nhất là mở một cuộc họp đội trưởng lần thứ hai, nhưng mà hiện tại hắn quyết định như thế cũng không sai, đầu tiên phải ổn định tình hình không thể rối loạn, dù sao cũng không có ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

"Đã biết."

Lưu Tiểu Vũ trịnh trọng nói.

Sau khi buông điện thoại xuống.

Tổng bộ, Tào Duyên Hoa đưa mắt nhìn về phía một người ngồi đối diện: “Vương Quốc Cường, vốn dĩ sau khi sự kiện quỷ đói bị thất bại thì tôi đã nên từ chức để anh tiếp quản tổng bộ, nhưng bây giờ thật sự quá xin lỗi, tôi còn phải làm phó bộ trưởng thêm một đoạn thời gian nữa."

Người tên Vương Quốc Cường này là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc áo vest, trông vô cùng chững chạc đáng tin, là một người không sợ bất cứ khó khăn gì.

"Đột nhiên tuyên chiến, bất ngờ, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, hơn nữa sự kiện quỷ đói, ông không gánh nỗi trách nhiệm này."

Vương Quốc Cường nghiêm túc nói “Hiện tại nếu ông từ chức thì còn có thể an ổn mà về hưu, nếu thật sự ôm đồm chuyện này thì ông cũng biết rõ hậu quả sẽ như thế nào?

"Tôi có thể dâng hiến tất cả, kể cả cái mạng này."

Tào Duyên Hoa nặng nề gõ bàn nói.

"Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng mà lúc này tôi không thể trốn tránh, mỗi người đều đã hi sinh, tôi cũng không muốn tôi sẽ là một ngoại lệ, hi vọng anh có thể tiếp quản giúp tôi xử lý chuyện của tổng bộ thật tốt."

Vương Quốc Cường thở dài: “Nếu đã thế thì tôi còn có thể nói được cái gì nữa đây? Tôi sẽ giúp anh."

“Vậy hành động thôi, còn rất nhiều chuyện cần chúng ta đi làm."

Tào Duyên Hoa đứng lên.

Nhưng mà hiện tại đã khuya, Dương Gian rời khỏi thành phố Đại Xương, một thân một mình đi đến thành phố Đại Hán.

Đây là một nơi rất quen thuộc, bưu cục quỷ.

Nhưng mà bây giờ có lẽ cũng không thể gọi là bưu cục quỷ nữa, mà là chung cư địa ngục, chỉ là còn không có quá nhiều người biết đến tên này, những người trước đó đều quen miệng gọi nó là bưu cục quỷ.

"Đội trưởng Dương"

Vừa vào cửa, Tốn Thụy đã chống gậy đứng ở ngoài sảnh lớn đón: “Xảy ra chuyện lớn như thế này, tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ đến chỗ tôi mà"

Dương Gian nói: “Bên ngoài sắp đánh nhau rồi, tôi cần phải xác nhận những người có thể điều động được, tình huống của Vệ Cảnh thế nào rồi?"

“Đã có chút sáng hóa, nhưng vẫn chưa ra được."

Tôn Thụy cảm thán: “Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể điều động được, nhưng mà cậu có thể tìm một người khác giúp đỡ."

“Hà Nguyệt Liên sao?"

Dương Gian hơi thay đổi sức mặt, nhìn về một góc trong sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận