Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3670: Chỉ Có Một Cái Bàn

Nếu đổi thành tiền thì không dám nói sẽ trở thành người giàu nhất thế giới, nhưng nếu muốn chen vào top mười gia đình giàu nhất cả nước thì cũng không thành vấn đề gì.

“Khi ông nội con còn trẻ muốn cái gì mà không được? Muốn tiền có tiền, muốn người có người, người trong giới linh dị đều phải nể mặt ông vài phần kia kìa"

Ông cụ Trương khó chịu nói: “Đừng nhìn nữa, mấy cục vàng này cũng không phải chuẩn bị cho bọn con “Vàng nhà chúng ta không để lại cho chúng ta thì còn để lại cho ai nữa?"

Cõi lòng nóng bỏng của Trương Đào lập tức lạnh hơn phân nửa.

Ông cụ Trương nói: “Sau này bọn con tự sẽ hiểu, đừng nhìn, ở chỗ này, vàng chính là thứ vô dụng nhất, lúc trước ông còn cảm thấy nó quá chiếm chỗ, phải tốn rất nhiều công sức mới dọn nó ra đến bên ngoài cùng đó"

Nói xong, ông ta tiếp tục bước về phía trước.

Mọi người nghe thế lập tức quay sang nhìn nhau.

Ghét bỏ vàng chiếm chỗ quá nhiều?

Phải ngang tàng đến mức nào mới có thể nói ra những lời này chứ.

Nhưng mà nhìn đến cách bày biện của vàng thì đúng là có ý này thật, chỉ tiện tay chất đống ở một góc, thậm chí còn không muốn cho nó chiếm đường đi nữa.

Tiếp tục đi về phía trước, mấy người bọn họ bắt đầu đi sâu vào trong phòng an toàn.

Đến lúc này thì Trương Văn Văn, Trương Đào và Lưu Hân mới phát hiện ra căn phòng an toàn này rất lớn, lại còn có một vài căn phòng rất đặc biệt, nhưng căn phòng kia đều bị phong tỏa, không thể nào mở ra, cũng không biết được bên trong có cái gì.

Mãi đến khi ông cụ Trương đích thân ra tay, mới mở ra một căn phòng đã phủ đầy tro bụi từ lâu.

Trong phòng, ngay khi đèn được bật lên, khắp nơi đều lóng lánh ánh vàng.

“Khoan đã, ba, đừng có nói với con là mấy căn phòng ở chỗ này đều được xây từ vàng hết đó nha?"

Lúc này Trương Văn Văn mới phản ứng lại, trong suốt đoạn đường đi đến đây, ông cũng đã phát hiện vách tường cũng có màu vàng kim, chỉ là bên trên còn phủ một lớp bụi, cho nên hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Mãi đến khi nhìn thấy vách tường sáng lấp lánh ánh vàng của căn phòng này, ông mới có suy đoán đó.

“Đương nhiên là phải dùng vàng để xây dựng phòng an toàn rồi, ngạc nhiên la lối như thế làm gì.

Ông cụ Trương nói xong, đã bước vào trong phòng.

Trương Văn Văn nghe mà muốn dậm chân.

Ông bà già của ông mua một đống vàng thì cũng thôi đi, không ngờ còn lấy vàng đi xây dựng phòng an toàn, cho dù có tiền thì cũng không thể tiêu xài phung phí như thế này, chẳng trách khi ông còn nhỏ gia đình còn rất giàu, sau khi lớn lên lại nghèo rớt mồng tơi.

Giờ phút này, Trương Đào và vợ của hắn lại khiếp sợ lần nữa. Không ngờ trong suốt đoạn đường đi từ nãy đến giờ, bọn họ đều đạp lên con đường được lót bằng vàng.

Sau khi mấy người bọn họ đi theo ông cụ Trương vào một căn phòng bằng vàng rồi mới phát hiện bên trong không có gì cả, chỉ có một cái bàn.

Trên bàn có một cái giá gỗ, trên giá gỗ đặt một thanh rìu đỏ tươi đến quỷ dị, mà bên cạnh rìu còn đặt một cái đèn.

Đó là một ngọn đèn dầu.

Đèn dầu cũng được làm từ vàng, mang hình dáng hoa sen, bên trong đã là dầu thắp đã biến thành màu đen còn bốc mùi hôi thối.

Ngoại trừ chúng nó ra, bên cạnh còn bày hai thanh súng lục bằng vàng, bên cạnh súng lục còn đặt vài hộp đạn vô cùng ngay ngắn.

“Thì ra ông nói cũng không có khoác lác, khi ông còn trẻ thật sự là Song Cầm Kim Thương Khách.

Ánh mắt của Trương Đào lập tức bị hai thanh súng lục bằng vàng kia hấp dẫn.

Ông cụ Trương nhìn cây rìu kia, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm, những ký ức trước kia lại ùa về.

“Tôi còn chưa già đến mức không thể nhúc nhích đâu"

Ông ta vương bàn tay đầy nếp nhăn ra, cầm lấy cây rìu đỏ tươi kia.

“Văn Văn, cầm cái đèn dầu kia lên, cẩn thận một chút, đừng làm đổ dầu trong đèn ra bên ngoài, cái thứ kia không còn được bao nhiêu Ông ta đã không thể nào một tay cầm đèn dầu, một tay cầm rìu như trước kia nữa, chỉ có thể để con trai cầm giúp.

“Ba, đây là cái gì thế?"

Trương Văn Văn cẩn thận cầm cái đèn dầu có màu vàng kim kia lên hỏi.

“Đừng có nhiều lời, nói con cũng không hiểu, mau đi xem mấy cái quan tài kia trước, mấy người kia đã chết lâu lắm rồi, bây giờ chỉ cần mở nắp quan tài ra là có khả năng cao sẽ biến thành lệ quỷ ngay, rất khó đối phó.

Ông cụ Trương cầm rìu, chống gậy thở dài, sau đó chậm rãi bước ra.

Cùng lúc đó.

Giờ phút này, phóng viên Hạ Phong và người vợ Chu Mai của hắn cuối cùng cũng đi đến trước cổng chính của khu chung cư Quan Giang. “Không thể nào, khu chung cư này đang chuẩn bị phá bỏ xây dựng lại sao? Vậy thì khó rồi đây, chắc là phần lớn người trong khu chung cư đều đã dọn đi rồi, e là sẽ khó phỏng vấn được tin tức quan trọng gì"

Hạ Phong nhìn thấy khu chung cư đã biến thành công trường, lập tức trợn tròn mắt.

“Đi xem thử đi, bên kia còn có khu vực chưa bị phá bỏ, chắc là vẫn có người ở.

Chu Mai nói.

“Được"

Hạ Phong cũng gật đầu.

1040 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận