Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3577: Tranh Sơn Dầu

Thi thể nổi từ bên trong hồ máu lên cũng không hề chìm xuống, ngược lại cứ nổi lơ lửng trên mặt hồ, gần như chỉ trong chốc lát, thi thể đã lấp đầy cái hồ máu không quá lớn kia, nhưng mà hồ máu vẫn cứ tiếp tục gợn sóng, liên tục có thi thể chui ra, những thi thể vừa mới trồi lên đè những thi thể nổi lên trước ra ngoài.

Cho nên có không ít thi thể bị chèn ép bắt đầu rời khỏi hồ máu, lăn đến trên bờ.

Một khi thi thể đẫm máu rời khỏi hồ máu, vệt máu bên trên sẽ lập tức bị ăn mòn, mãi đến cuối cùng thi thể sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Không còn bị quỷ huyết hạn chế, thi thể vốn đang yên lặng lại bắt đầu có dấu hiệu khôi phục.

xong, nhưng lệ quỷ bị ngâm bên trong hồ máu bắt đầu muốn khôi phục lại rồi"

“Không “Để tôi xử lý cho Hà Nguyệt Liên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói.“Cô?"

Lý Dương đang chuẩn bị ra tay, lập tức vô cùng hoài nghi nhìn cô.

Hà Nguyệt Liên không nói thêm gì ữa, cô biết hiện tại cô cần phải làm một vài chuyện gì đó để chứng minh giá trị của bản thân, nếu như thật sự bỏ mặc không làm gì, nói không chừng cô sẽ lập tức bị kéo vào bên trong thế giới của quỷ mộng.

Sau khi xác định rõ điểm này, cô không chút do dự ra tay, không hề lười biếng.

Thừa dịp thi thể bên trong hồ máu còn chưa kịp khôi phục lại, Hà Nguyệt Liên sử dụng linh dị của quỷ họa giam giữ toàn bộ thi thể vào bên trong thế giới tranh sơn dầu, tránh cho chúng nó làm hại thế giới hiện thực. Chỉ trong chốc lát.

Trong tay Hà Nguyệt Liên lại có thêm một bức tranh sơn dầu.

Thế giới bên trong bức tranh sơn dầu là một vùng hoang dã, ở giữa vùng hoang vu đó là một cái hồ máu, một đống thi thể quỷ dị chồng chất bên cạnh hồ máu đó.

Mà ở bên trong hiện thực, hồ máu vẫn còn ở đó, chỉ là huyết thi ở bên cạnh đều đã biến mất sạch.

Hà Nguyệt Liên lợi dụng linh dị là có thể dễ dàng sáng tạo một bức tranh sơn dầu, mà một bức tranh sơn dầu chính là một thế giới linh dị, hơn nữa chúng nó còn có thể liên tiếp với nhau, cuối cùng có thể hình thành một không gian linh dị lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí người sống còn có thể sinh sống như bình thường bên trog không gian linh dị kia.

Nhưng mà một khi tiến vào thế giới tranh sơn dầu rồi cũng tương đương với việc phải bị Hà Nguyệt Liên chi phối.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đống huyết thi kia xong, bên trong hồ máu vẫn còn có thi thể tiếp tục nổi lên.

Hà Nguyệt Liên lại tiếp tục dọn dẹp mười mấy lần, chồng tranh sơn dầu đã có mười mấy bức, đến cuối cùng bên trong hồ máu mới không có thi thể tiếp tục trồi lên nữa.

“Không thể không nói, Hà Nguyệt Liên thật sự có được linh dị mạnh mẽ thuộc cấp bậc đội trưởng, nếu chỉ dựa vào mình và Đồng Thiến thì sẽ rất khó mà xử lý được mấy đống huyết thi này"

Lý Dương nghĩ thầm trong lòng.

Họ lại đứng đợi trong chốc lát.

Hồ máu dần dần có xu hướng lắng lại.

“Tôi đã xử lý xong những chuyện còn lại rồi, tôi phải đi đây.

Hà Nguyệt Liên thấy không có thi thể nào nổi lên nữa, lúc này cô mới định rời đi.

“Khoan đã, hình như còn có một cái thi thể nữa Đột nhiên, ánh mắt Đồng Thiến trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bóng đen bên trong hồ máu.

Bóng ma kia vừa xuất hiện, dường như thi thể cuối cùng bên trong hồ máu cũng dần dần xuất hiện.

Hà Nguyệt Liên theo bản năng chuẩn bị ra tay dọn dẹp luôn cái thi thể cuối cùng này, nhưng mà ngay sau đó, cô lập tức ngẩn người.

Thi thể cuối cùng nổi lên kia không phải là ai khác, mà chính là người đàn ông mà cô vô cùng sợ hãi kia...Dương Gian.

“Là thi thể của Dương Gian.

Đồng Thiến cũng nhận ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Thi thể của đội trưởng"

Lý Dương có chút khiếp sợ, sau đó theo bản năng bước về phía trước lại tiếp cận thêm một chút nữa, nhưng mà vì có trường thương màu đỏ uy hiếm, hắn vẫn còn giữa khoảng cách tương đối an toàn.

Nhưng mà hắn cũng không nhìn lầm.

Thi thể cuối cùng đang nổi lơ lửng trên mặt hồ máu đúng là của Dương Gian.

Nhưng mà giờ phút này, Dương Gian ở bên trong hồ máu lại không hề nhúc nhích chút nào, thi thể cũng không hề bị hư thối, giống như là vừa mới tắt thở, chỉ lẳng lặng nổi lơ lửng trên mặt nước, Hà Nguyệt Liên đứng ở bên cạnh hồ máu nhìn thi thể của Dương Gian im lặng, không biết nên làm cái gì.

Cô còn chưa im lặng được bao lâu.

Cuối cùng Lý Dương đã mở miệng nói:

“Không thể đụng vào thi thể của đội trưởng, cứ để nó ở đó chờ ngày nào đó đội trưởng sống lại đi, Hà Nguyệt Liên, hiện tại cô có một nhiệm vụ mới. Bắt đầu từ giờ phút này, cô ở lại đây canh chừng thi thể của đội trưởng, mãi đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.

Hà Nguyệt Liên hơi quay đầu nhìn về phía hắn.

1083 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận