Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3592: Hồ Sơ

“Nghe mấy người Lý Dương kể thì mình vẫn chưa thể cảm nhận rõ được thời đại này đã biến thành dáng vẻ gì, phải đích thân đi xem mới được.

Đây là suy nghĩ trong lòng Dương Gian lúc này.

Dù sao hắn cũng đã biến mất gần nửa năm, hiện tại đã thức tỉnh lại, cho dù muốn làm cái gì thì cũng cần phải nắm giữ hiểu biết tình thế trước, nếu sốt ruột đưa ra quyết định thì rất dễ phạm sai lầm.

Cho nên Dương Gian không ở lại thành phố Đại Xương.

Hắn cảm thấy ở thành phố Đại Xương sẽ không thể tìm được sự thật, bởi vì dưới sự cố gắng của mấy người Lý Dương và Đồng Thiến, nơi đây vẫn duy trì hòa bình, cho nên không thể cảm nhận được sự tàn khốc của thời đại này, Dương Gian muốn đến những thành phố không có người phụ trách đi dạo, đi đến những khu vực linh dị đã mất khống chế xem thử xem thế nào.

Mà theo những gì Dương Gian hiểu biết, những nơi như thế còn có không ít.

Tuy rằng hắn còn có một ít việc tư cần phải xử lý, nhưng hắn cảm thấy hắn có thể tạm gác mấy việc riêng của bản thân sang một bên.

Không bao lâu sau.

Dương Gian đi đến một thành phố ở gần thành phố Đại Xương.

Đây là thành phố Đại Sơn.

Hắn vẫn còn có một chút ấn tượng về thành phố này, bởi vì người phụ trách thành phố Đại Sơn là một người tên là Tiêu Dương, lúc trước khi xử lý sự kiện linh dị ở trấn Bạch Thủy hắn đã từng gặp người này, cũng hợp tác, chỉ tiếc Tiêu Dương vì muốn cứu người nên không muốn rời khỏi khu linh dị, cuối cùng gặp phải nguy hiểm, chết trong trấn Bạch Thủy.

Thông qua hồ sơ, Dương Gian biết được, sau khi người phụ trách đời trước của thành phố Đại Sơn là Tiêu Dương chết đi, thành phố này đã có một người phụ trách mới, nhưng người phụ trách kia đến thành phố Đại Sơn không được bao lâu đã lại bị điều đi, hắn ta bị điều đi là bởi vì tổng bộ thấy thành phố Đại Sơn cách thành phố Đại Xương rất gần, sẽ không có nguy hiểm gì.

Mà sau lần điều động này, thành phố Đại Sơn lập tức rơi vào trạng thái không có người phụ trách trong thời gian dài, mãi đến tận bây giờ.

Đêm khuya.

Dương Gian đi dạo trên con phố ở khu vực trung tâm thành phố Đại Sơn, hắn phát hiện từ đầu đường đến cuối phố đều không có một bóng người, bên trong không khí để lộ ra vẻ tiêu điều và quạnh quẽ, gió lạnh ban đêm khẽ thổi qua, bao nilon, báo chí rách rưới trên mặt đất bay lung tung.

Thỉnh thoáng có một vài tiếng động truyền đến, đó là âm thanh do các lon kim loại lăn trên mặt đất phát ra.

Thậm chí trên đường lớn còn không có lấy một chiếc xe nào chạy qua, chỉ có một số ít chiếc xe đã lâu rồi chưa được khởi động vứt bỏ ở hai bên lề đường.

Tình cảnh này vô cùng khác thường, bởi vì cho dù vì lý do gì thì một thành phố cũng không thể nào yên lặng đến loại tình trạng này được.

Dương Gian ngẩng đầu nhìn về phía mấy tòa cao ốc ở phía xa xa.

Hắn phát hiện chỉ có một ít cửa sổ trên cao ốc là còn sáng đèn, phần lớn còn lại đều đen ngóm. “Thành phố này có sự kiện linh dị, rất nhiều người đã khủng hoảng quyết định chạy thoát khỏi nơi này, nhưng mà vẫn còn có không ít người vẫn cứ chọn cách tiếp tục sinh sống ở đây, chỉ là bọn họ sống rất cẩn thận, sợ chọc đến lệ quỷ. Dương Gian mở quỷ nhãn nhìn về phía một tòa chung cư đen nhánh.

Bên trong tòa chung cư kia không phải không có người, chỉ là những người kia đều không mở đèn, đồng thời còn đóng cửa sổ lại, kéo màn lên, trốn trong phòng ngủ không dám ra ngoài, thậm chí có có gia đình sẽ cố ý sắp xếp một người gác đêm.

Dương Gian tiếp tục đi về phía trước, vừa quan sát thành phố này, đồng thời còn dự định thuận tay giải quyết sự kiện linh dị nơi đây luôn.

Nhưng mà không bao lâu sau, hắn dừng chân lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy ở đằng trước có bốn năm người đang tụ tập lại với nhau, tính phá hư cửa của một cửa hàng, xem ra là ăn trộm.

“Mau cạy cửa ra đi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài quá nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp được quỷ"

“Đừng có ăn nói bậy bạ, anh định gọi mấy cái thứ đáng sợ kia đến đây sao? Nếu không phải đã đói đến chịu không nổi thì tôi cũng sẽ không chạy ra đâu, mau đi lấy một ít vật tư sinh hoạt rồi đi, đừng ở bên ngoài quá lâu.”

“Phần lớn người ở xung quanh đều đã dọn đi hết rồi, nghe nói đều đến thành phố Đại Xương, đến chừng nào chúng ta mới có thể dọn đến thành phố Đại Xương nhỉ, nghe nói chỗ đó rất an toàn, không có sự kiện linh dị, hơn nữa hình như bên kia còn có người phụ trách xử lý sự kiện linh dị nữa.

“Đi thành phố Đại Xương hả? Tỉnh lại đi, đó là nơi mà mấy người nghèo như chúng ta có thể đến sao? Anh không biết giá nhà bên đó cao đến cỡ nào à? Chúng ta muốn mua một căn nhà ở thành phố Đại Sơn là đã phải ôm cục nợ trả góp ba mươi năm, hiện tại còn chưa trả góp xong nữa kìa, hơn nữa từ sau khi có quỷ, giá nhà nơi đây lại rớt giá thê thảm, giảm giá chín mươi phần trăm cũng bán không được, nhưng mà lại vẫn cứ phải tiếp tục trả góp tiền mua nhà, có thể sống là tốt rồi, đừng có kén cá chọn canh.

1082 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận