Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3587: Trường Thương

Vương Trác nói:

“Đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ lúc Hà Nguyệt Liên rời đi, chúng ta lập tức lấy trường thương rồi rút lui khỏi nơi này, tránh phát sinh thêm chuyện phiền phức gì nữa.

“Được, làm ngay đây"

Những người khác cũng không hề nghĩ nhiều, lập tức đi theo Vương Trác, nhanh chóng bước về phía trước, tiếp cận thanh trường thương ở cách đó không xa.

Bất tri bất giác Đã có mấy người trong số họ vượt qua lằn ranh cảnh cáo kia.

Giờ phút này đột nhiên xuất hiện biến cố, trường thương vốn còn đang đứng yên không nhúc nhích trên mặt đất đột nhiên lắc lư, dường như có sức mạnh linh dị đáng sợ nào đó khôi phục lại, sau đó ảnh hưởng đến vũ khí linh dị này.

Trong nháy mắt.

Trường thương lắc lư bắn lên, lấy tốc độ không thể nào tưởng tượng được bay về phía mấy người họ.

“Coi chừng"

Vương Trác hét lớn.

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, một người bạn đồng hành đi cùng hắn đã bay ngược ra ngoài, sau đó bị trường thương vừa mới bay đến đâm xuyên qua cơ thể, đóng đinh chặt trên cơ thể.

“Tại sao lại như thế?"

Người bị đóng đinh trên mặt đất phun máu, vô cùng kinh ngạc trợn to mắt nhìn.

“Mau rút trường thương ra, nếu không hắn sẽ chết, cây trường thương này có đinh quan tài, có thể áp chế linh dị trên người hắn, không có sức mạnh linh dị duy trì sinh mệnh, hắn lại bị thương nặng như thế, chắc chắn sẽ không sống được"

Vương Trác vừa nói vừa vội vàng xông qua.

“Để tôi"

Một ngự quỷ nhân khác mở miệng nói, lập tức biến mất tăm.

“Quỷ vực? Anh có quỷ vực à? Lý Trình, anh giấu kỹ thật đó.

Vương Trác ngẩn ra một chút, sau đó lập tức giật mình, hiện tại hắn bại lộ ra quỷ vực là vì muốn giật thanh trường thương kia rồi bỏ trốn.

Ngự quỷ nhân tên Lý Trình lập tức xuất hiện bên cạnh trường thương, hắn cười mỉa nói:

“Xin lỗi nha, đinh quan tài chỉ có một"

Nói xong hắn vươn tay chộp lấy trường thương màu đỏ. Giờ phút này, tâm trạng Lý Trình vô cùng kích động.

Cây đinh quan tài trong lời đồn sắp sửa rơi vào tay hắn, nhưng mà ngay khoảnh khắc hắn vừa chạm vào trường thương, vẻ mặt lập tức cứng còng lại, đồng thời màu da cũng biến thành màu tro tàn trong nháy mắt, lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, không còn hơi thở. Thấy cảnh này, Vương Trác và nữ ngự quỷ nhân còn sót lại lập tức ngẩn người.

“Là nguyền rủa, trên trường thương có nguyền rủa, không thể dùng tay chạm vào, mau mang bao tay vào"

Vương Trác lập tức bừng tỉnh, hắn lấy ra một bộ bao tay đặc chế, bao tay này là dùng vàng kéo thành tơ sau đó đan thành, cũng là để tránh cho người sống tiếp xúc đến vật phẩm linh dị sẽ bị dính phải nguyền rủa không biết tên nào đó.

Tuy rằng ngự quỷ nhân thế hệ mới họ vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng các phương pháp và kỹ xảo khi đối mặt với linh dị đã được lan truyền rộng rãi từ rất lâu, mỗi một người giao tiếp với linh dị đều sẽ nhớ kỹ một vài điều đặc biệt.

Tên Lý Trình lúc nãy cũng không phải là không biết, mà là bởi vì hắn quá tham lam, bỏ qua chi tiết nhỏ này, cho nên mới làm bản thân chết oan chết uổng.

Nếu hắn nhớ kỹ điều này, nói không chừng hắn thật sự có thể lấy được đinh quan tài đi.

Nhưng mà Vương Trác vừa mới mang bao tay lên xong, trường thương màu đỏ vừa mới đóng đinh một người kia lại chấn động lần nữa.

“Cẩn thận, đợt tấn công thứ hai sắp sửa đến rồi, đừng dùng sức mạnh linh dị đối kháng với nó, bên trên nó có dinh quan tài, không thể dùng sức mạnh linh dị được, chỉ có thể tranh thủ lúc nó vừa mới bay đến, đeo bao tay bắt lấy nó"

Vương Trác lại nhắc nhở, đồng thời trên mặt cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Đây chỉ mới là một món vũ khí linh dị không có người điều khiển mà thôi, vậy mà đã có thể xử lý hai người bên phe họ một cách dễ dàng như thế.

Hơn nữa hiện tại hắn vẫn còn chưa dám chắc rằng bản thân có thể trong nháy mắt lấy cây đinh quan tài kia bỏ chạy được hay không.

Cái cô Hà Nguyệt Liên đáng sợ kia lúc nãy vẫn chưa hề ra tay, là bởi vì cảm thấy cô không cần ra tay, mấy người họ cũng không thể đối phó được cây trường thương này sao, đùa cái gì thế.

Giữa các ngự quỷ nhân không thể nào xuất hiện chênh lệch lớn đến mức này được. Hắn chỉ mới ngẩn người trong giây lát, cây trường thương màu đỏ kia lại bay đến lần nữa.

Đột nhiên, Dương Gian dừng chân lại, một cảm giác khác thường chợt dâng lên trong lòng hắn.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Giống như hắn sắp sửa thức tỉnh rồi.

Dương Gian đứng sừng sững một lúc, chợt bật cười:

“Xem ra đã sắp đến giờ rồi, cuối cùng thì sự cân bằng linh dị bên trong quỷ hồ cũng đã bị phá vỡ, người thắng cuối cùng chính là mình"

1061 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận