Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3288: Chú

“Không cần phải tiếp tục chịu đựng, dừng lại ở đây là được rồi, mình cũng rất mệt"

Tào Dương thở dài, ngồi trên đá ngầm hóng gió biển mát mẻ, nhìn ra biển rộng nơi xa, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.

Cái gì mà trốn vào phòng an toàn, trốn trong nơi linh dị, mấy cái đó chỉ là lý do để tránh gây phiền phức cho mọi người mà thôi.

Tào Dương mới ngồi xuống không lâu.

Tào Dương đã thấy một bóng người gầy ốm lưng còng xuất hiện ở khu vực gần bãi biển, bóng người quỷ dị kia đang khiêng hai cái rương hàng hóa, hơn nữa đang lảo đảo đi về phía bên này.

“Đến nhanh thật đó.

Hắn cười cười, không quá để ý, chỉ cầm điện thoại lên gọi cho một số điện thoại.

“Alo, chú hả?"

Tào Dương gọi ra một xưng hô thân mật.

“Không phải đã nói lúc làm việc không được để lộ thân phận của hai chúng ta rồi sao? Đúng rồi, tình hình giao dịch của con với tổ chức Quốc Vương bên kia thế nào rồi? Có phải có chuyện gì rồi không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tào Duyên Hoa.

Tào Dương cười nói:

“Giao dịch thất bại, chúng ta đánh với người của tổ chức Quốc Vương một trận, khá may mắn, Dương Gian chi viện kịp lúc, chúng ta thắng, xử lý được hai tên quốc vương, ba tiểu đội của họ.

“Thật sao? Thật tốt quá"

Giọng của Tào Duyên Hoa có chút kích động.

Nhưng mà ngay sau đó nụ cười của Tào Dương lại chợt biến mất, vô cùng bình tĩnh nói:

“Chú, con phải chết rồi, lần này con thật sự chịu không nổi nữa, chú thay con nói với ba mẹ một tiếng xin lỗi, ngoài ra đừng nói tin con đã chết cho những người khác, cứ nói con mất tích, như vậy sẽ giúp ích cho việc ổn định tình thế, dù sao không thể để mấy người nước ngoài kia biết bên phía chúng ta đã thiếu đi một vị đội truong."

Giọng của Tào Duyên Hoa ở đầu dây bên kia lập tức im bặt.

“Tào..Tào Dương..con."

Sau khi im lặng vài giây, giọng của Tào Duyên Hoa mang theo chút run rẩy nói.

“Không cần nói thêm gì nữa, lúc trước khi con trở thành ngự quỷ nhân thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hiện tại chỉ là muốn nói tạm biệt với chú, được rồi, cái thứ kia đến rồi, có lẽ tín hiệu sắp sửa...

Rè..rè..

Tào Dương còn chưa nói xong, lệ quỷ dần đến gần, tín hiệu ở xung quanh đã bị quấy nhiễu.

66 77 Điện thoại bị ngắt máy.

Tào Duyên Hoa ngồi trong văn phòng tổng bộ, cầm điện thoại im lặng, hắn nghe tiếng chuông báo bận trong điện thoại, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, không nhịn được rơi nước mắt.

Mà giờ phút này, trên đã ngầm ở bờ biển Bóng dáng của Tào Dương đã biến mất, bóng dáng của con quỷ khiêng hàng hóa kia cũng mất tăm, chỗ lúc trước hắn từng ngồi để lại một chiếc điện thoại di động đã mất đi tim hiệu, dường như cũng chỉ có chiếc điện thoại di động cá nhân này mới có thể chứng minh được rằng lúc trước từng có người ngồi ở nơi đây. Đến tận lúc này, Tào Dương, một trong số các vị đội trưởng, hoàn toàn rút lui khỏi giới linh dị.

Chỉ có một mình Tào Duyên Hoa biết được Tào Dương đã biến mất, đối với những người khác, hắn sống hay chết vĩnh viễn đều là một bí ẩn.

Mà đây cũng là điều Tào Dương mong muốn.

“Đi thôi, chuyện ở đây đã xử lý xong rồi, mấy người tổ chức Quốc Vương này cũng rất thông minh, thu dọn hết tất cả thi thể ngự nhân bị xử lý rồi, quỷ bên trong những thi thể đó còn chưa khôi phục, mấy thứ này đối với bon họ là tài nguyên rất quan trọng, có lẽ có thể tạo ra một đám ngự quỷ nhân trong khoảng thời gian ngắn. “Nhưng mà trong tình huống này cũng không để ý được nhiều chuyện như thế, dù sao thì ngự quỷ nhân cấp quốc vương mới quan trọng"

Dương Gian thấy mọi chuyện đã kết thúc, xác định xung quanh không có gì khác thường, dọn dẹp định rời khỏi sông Hương.

“Đúng rồi, Dương Gian, tên quốc vương cậu thả chạy lúc trước rất đặc biệt, đối phương thà là thả Tào Dương ra cũng muốn đổi trở về, có lẽ người kia rất có giá trị, cậu có để lại chiêu gì trên người của tên kia không, cậu xem lúc trước Tào Dương bị tra tấn thảm như thế nào, tôi cảm thấy cứ thể bỏ qua cho người kia thì tên đó quá lời rồi"

Hiện tại Lâm Bắc nhớ lại chuyện lúc trước, vẫn còn cảm thấy bất bình vì những gì Tào Dương phải chịu đựng.

Dương Gian nói:

“Anh hỏi câu này thì chắc cũng đã nhận ra điều gì rồi, lúc trước tôi đúng là có để lại một ít linh di tai họa ngầm trên người của tên kia, chỉ là không rõ thủ đoạn đó có tác dụng hay không, nhưng mà người ta cũng đã đi rồi, suy nghĩ vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì, tôi cũng không cảm thấy một ít thủ đoạn nhỏ kia sau này có thể xử lý được đối phương"

Thật ra hắn đã để lại một đoạn nguyền rủa hộp nhạc trên người ông già có cánh tay gầy yếu kia.

Dù sao hắn nghĩ cũng phải thả đối phương, trong vòng mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng sẽ không gặp được ông ta, cho nên không bằng thử một lần xem sao nguyền rủa của hộp nhạc có thể giết chết đối phương không.

“Cũng đúng"

Lâm Bắc gật đầu nói.

Không bao lâu sau, mấy người rời khỏi bến tàu, không tiếp tục lãng phí thời gian, vì chuyện đêm nay vẫn còn chưa kết thúc, có một vài nơi có lẽ vẫn còn cần giúp đỡ, chỉ cần bình yên vượt qua đêm nay, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

1130 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận