Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3593: Khu Vực Nguy Hiểm

Dương Gian ở cách đó không xa nghe những người này nói chuyện với nhau, cũng hiểu được đại khái tình hình khốn quẫn của bọn họ.

Những người này không có vật tư sinh hoạt, không có tiền cũng không có năng lực để dọn đến thành phố Đại Xương tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn, nghèo khó buộc bọn họ phải ở lại trong thành phố có linh dị này.

Không bao lâu sau.

Bốn năm người này đã cạy cửa thành công, bên trong là một cửa hàng tiện lợi, bên trên kệ bày biện một đống hàng hóa ngay ngắn, nhưng tất cả đều phủ một lớp bụi dày, xem ra cửa hàng này đã đóng cửa không buôn bán được một thời gian, cũng không biết chủ tiệm đã rời khỏi thành phố này hay là đã chết trong sự kiện linh dị nào đó rồi.

Bọn họ vô cùng hưng phấn, tự giác lấy xe đẩy bỏ một ít vật dụng sinh hoạt quan trọng vào trong, chuẩn bị mang đi.

Dương Gian thu hồi tầm mắt, vờ như không có việc gì xảy ra, chỉ bình tĩnh đi lướt qua.

“Khoan đã, hình như bên ngoài có người.

“Khuya thế này rồi còn có ai sẽ đi ra ngoài chứ, đừng có nói là gặp quỷ đó nha?"

Có lẽ là tiếng bước chân của Dương Gian khi đi ngang qua đã hấp dẫn sự chú ý của một người trong số bọn họ, tất cả đều hoảng sợ dừng tay lại, sừng sờ đứng trong cửa hàng nhỏ, không dám nhúc nhích tí nào.

“Tôi không phải quỷ, chỉ là người đi ngang qua thôi, các anh cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi.

Dương Gian thuận miệng đáp lại.

Ngay lập tức, mấy người trong cửa hàng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thì ra là người, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là nửa đêm nửa hôm gặp phải quỷ chứ.

Mấy người bọn họ lại tiếp tục dọn đồ tiếp. Nhưng mà không bao lâu sau, một người đàn ông lú đầu ra, quan sát bên ngoài một bước, khi nhìn thấy Dương Gian đang đi về phía trước, lập tức quát khẽ nói:

“Bên kia có quỷ, đừng đi bên đó.

“Tôi đang tìm nơi có quỷ mà. Dương Gian cũng không thèm quay đầu lại đáp.

Người đàn ông kia không khuyên nữa, rút đầu về.

Trong cửa hàng vang lên một giọng nữ:

“Đừng có xía vào chuyện của người khác, chắc là lại là một tên mơ tưởng hão huyền, muốn chạy đến chỗ có quỷ để trở thành ngự quỷ nhân đó mà “Mơ tưởng hão huyền gì chứ? Lỡ như người ta thành ngự quỷ nhân, vậy chẳng phải là một bước lên trời rồi sao?

Nếu không phải tôi sợ chết thì cũng muốn đi thử một lần, cứ sống như thế này cũng quá khổ” Người đàn ông kia cãi lại.

Dưới loại hoàn cảnh tàn khốc này, có không ít người sẵn sàng chạy đến nơi có quỷ đánh cược để trở thành ngự quỷ nhân, tuy rằng sau khi trở thành ngự quỷ nhân rồi chỉ có thể sống thêm một hai năm ngắn ngủi, nhưng một khi thành công thì lại có thể thay đổi vận mệnh của toàn bộ người nhà, chẳng hạn như đến thành phố Đại Xương mua mấy căn nhà, không cần lo đến chuyện ăn uống, kiếm được một đống vàng...

Nếu may mắn có thể khống chế được hai lệ quỷ, vậy thì lại càng tốt hơn, trực tiếp trở thành người vừa có tiền vừa có quyền, thậm chí muốn trở thành người phụ trách hai thành phố cũng không thành vấn đề. Dương Gian đi qua con đường này, không bao lâu sau đã nhìn thấy ở ngã tư phía trước đã căng dây phong tỏa, còn có đủ loại biển cảnh cáo.

“Khu vực cấm nguy hiểm"

“Cấm bất cứ ai đến gần.

“Khu linh dị nguy hiểm.

Một ít biển cấm vô cùng bắt mắt, giống như sợ người khác không biết chỗ này đang có quỷ vậy. “Phong tỏa khu vực, ngăn cản lệ quỷ, đây cũng coi như là phương pháp khẩn cẩn, dù sao có không ít lệ quỷ không thể di chuyển, nếu lại ngăn cách không cho người sống đến gần thì lệ quỷ sẽ không bị quy luật giết người ảnh hưởng, là có thể ở yên nơi đó không ra ngoài, thành phố Đại Sơn còn có người dân sinh sống cũng là bởi vì lệ quỷ ở nơi này khá an phận.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng, đồng thời hắn cũng không thèm để ý đến sợi dây phong tỏa kia, đi thẳng vào khu vực lệ quỷ hoành hoành này. So với con đường phố quạnh quẽ lúc này, khu vực bị phong tỏa này lại có vẻ “nhộn nhịp” hơn một chút. Tuy rằng không có người, nhưng trên đường phố có đủ loại xe cộ đâu lại, cửa hàng ven đường đều ở trong trạng thái mở cửa hoạt động, xem khi khi khu vực này bị phong tỏa, mọi người đều rút lui vô cùng vội vàng, có rất nhiều thứ còn chưa kịp mang đi, hơn nữa chờ sơ tán xong rồi cũng không có ai dám tiến vào khu vực này để tìm kiếm vật tư sinh hoạt.

Gia đình lúc nãy dám đến gần khu vực phong tỏa để ăn trộm cũng đã rất can đảm rồi.

Càng đi vào sâu trong khu vực phong tỏa này, tình hình xung quanh lại càng thêm quỷ dị.

Thứ đầu tiên Dương Gian ngửi được chính là mùi vị quen thuộc.

Đó là mùi thi thể thối rửa.

Ngay sau đó, ánh đèn đường cũng thường xuyên chớp tắt, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu.

Hơn nữa trên đường xuất hiện rất nhiều dấu chân mới toanh chen chúc, giống như vẫn còn có người sống ở nơi này.

Ngoại trừ cái này ra, có không ít người đã chết đi từ lâu đang nằm trên mặt đất ở xung quanh, nhưng mà thi thể của bọn họ lại được bảo tồn rất tốt, cho dù thời tiết đang rất nóng nhưng cũng không xuất hiện dấu hiệu hư thối quá nghiêm trọng.

Dương Gian liếc nhìn xem thử.

1113 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận