Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3342: Quá Mạnh

Lúc này, Diệp Chân đã xông đến.

Nhưng mà ngay lúc Diệp Chân vừa mới chạy đến trước mặt quỷ, đột nhiên lảo đảo, không biết cơ thể đã bị ảnh hưởng hay là dưới chân vấp phải cái gì đó, không ngờ lại lảo đảo té chúc thẳng đầu xuống đất, sau đó lăn lộn vài vòng, cuối cùng mới ngừng lại được. Nhưng mà hiện tại Diệp Chân lại không hề nhúc nhích gì nữa, nằm rạp dưới đất giống như một cái xác chết. “Một cái chân, là nó vướng Diệp Chân sao?"

Hiện tại Dương Gian cũng đã nhìn thấy, không biết từ lúc nào, một cái chân trắng bệch, gầy yếu của người chết từ bên trong căn phòng ở bên cạnh khoang thuyền vươn ra, cái chân kia giống như một cây gậy trúc vắt ngang lối nhỏ hành lang, hơn nữa sự xuất hiện của nó không có bất cứ dấu hiệu nào, bất cứ người nào đi ngang qua nó đều sẽ bị cái chân này làm vưỡng ngã trên mặt đất.

Hơn nữa bị vướng ngã như thế này chắc chắn không phải chỉ là một cú ngã bình thường đơn giản như thế, hơn phân nửa là mang theo nguyền rủa linh dị nhất định phải chết nào đó, nếu không Diệp Chân cũng không đến mức ngã một cái đến tận bây giờ cũng đều không đứng lên được như thế.

Con quỷ trước mắt cũng sẽ không vì thấy Diệp Chân ngã mà dừng đòn tấn công lại, tuy rằng nó nhắm mắt, nhưng mà nó cũng đã khóa chặt Diệp Chân ở trước mặt.

Lúc này, cơ thể cao lớn bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, sau đó toàn bộ cơ thể giống như một căn nhà sụp đổ trong nháy mắt, trực tiếp bao trùm lấy Diệp Chân đang quỳ rạp dưới đất, chôn hắn xuống dưới thân.

Sau khi tan ra, tứ chi vẫn còn mấp máy, có thanh âm sắc nhọn truyền ra, còn có tiếng cười quái dị quỷ dị. Hiện tại Diệp Chân giống như một bữa ăn đã bị quỷ đánh chén, đang trong quá trình tiêu hóa. Nhưng mà ngay giây phút Dương Gian chạy đến, quỷ hỏa bùng nổ, bao phủ hết tất cả mọi thứ xung quanh, nuốt sống con lệ quỷ ở trước mặt, dù thời gian có thể sử dụng sức mạnh linh dị trên thuyền U Linh là rất ngắn ngủi, nhưng mà trong quá trình đối kháng với lệ quỷ, linh dị ngắn ngủi này cũng đã đủ rồi.

Quỷ hỏa cháy bừng, phát ra âm thanh nướng cháy.

Đám quỷ đang bao trùm lấy cơ thể Diệp Chân điên cuồng mấp máy, có cảm giác như muốn đứng lên.

“Còn chưa đủ"

Dương Gian duỗi tay vồ lấy, trường thương vừa mới quăng đi lúc nãy và quỷ vực lập tức xuất hiện ở trong tay hăn.

Hắn nhỏ giọng ước nguyện:

“Tôi chém ra một đao này, nhất định sẽ đánh lui được con lệ quỷ này"

Sau khi ước xong, Dương Gian chém xuống, dao chẻ củi tách rời và linh dị của quỷ ước nguyện trong nháy mắt bùng nổ ra, đòn tấn công linh dị như thế này là cực kỳ trí mạng, dù là lệ quỷ đáng sợ cũng rất khó mà cản xuống được.

Sau khi chém dao bổ củi xuống, con quỷ ở trước mắt lập tức bị xé mở ra một lỗ hổng cực kỳ dữ tợn, đồng thời thân hình khổng lồ đang bao trùm lấy cơ thể Diệp Chân cũng đã bị sức mạnh linh dị nào đó ảnh hưởng, trực tiếp bay ngược đi ra ngoài, sau đó cơ thể kia liên tục quay cuồng, phân liệt thành năm phần.

Nhưng mà cúi đầu xem thử, Diệp Chân lúc nãy còn đang nằm ở dưới mặt đất đã biến mất tăm. Dương Gian nhanh chóng ý thức được gì đó, hắn nhìn chằm chằm vào tứ chi tàn khuyết chia năm xẻ bảy kia. Lại thấy phần lớn tứ chi đều đang giãy dụa, nhúc nhích, giống như từng con lệ quỷ đang dần thức tỉnh lại, mà lúc này cơ thể của Diệp Chân dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh linh dị lại đang cuộn tròn lại thành một đống, giống như một cục thịt, sắp bị nhét vào trong ngực của con lệ quỷ kia.

Vì đòn tấn công của Dương Gian đã đánh gãy đòn tấn công của lệ quỷ, lúc này mới làm cho Diệp Chân tránh được nguy cơ trở thành một phần của lệ quỷ.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn đi qua.

Lúc này tứ chi tán loạn dần tập hợp lại, bóng dáng lệ quỷ cao lớn kia lại dần dần xuất hiện.

Mà giờ phút này, Diệp Chân mở bừng mắt tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh lại, Diệp Chân lập tức giãn cơ thể ra, các vết thương đang biến mất, hắn lại lành lặn không một vết thương, năng lực của người chết thay làm hắn lại sống lại một lần nữa.

“Tôi đã cảnh cáo anh đừng xúc động lơ là, con quỷ này rất không bình thường, nhất là dưới tình huống ở trên thuyền U Linh, chúng ta đều bị hạn chế thì lại càng phải cẩn thận hơn, chỉ cần sơ sót một chút là chúng ta có khả năng sẽ chết ở nơi này"

Dương Gian nói.

Trong lúc hắn nói chuyện, quỷ hỏa đã tắt, vết thương mà dao bổ củi để lại trên người lệ quỷ cũng đã biến mất.

Tất cả linh dị đều đang bị thuyền U Linh xóa sạch.

“Cậu quá coi thường Diệp mỗ tôi rồi, lúc này chỉ là không cẩn thận bị cái thứ quỷ quái kia vướng, sau khi ngã xuống tôi vốn có thể đứng lên được, nhưng mà lúc nãy lúc tôi bị quỷ tấn công tôi đột nhiên phát hiện quỷ đang khống chế tôi, tôi cũng đang khống chế quỷ, cho nên lúc nãy tôi chỉ đang thử trải nghiêm cái loại cảm giác điều khiển lệ quỷ.

Diệp Chân đứng lên, hắn vô cùng tự tin nói.

“Nhưng mà lúc nãy suýt chút nữa anh đã trở thành một mảnh ghép trên người con quỷ kia.

Dương Gian nói.

Diệp Chân lập tức phản bác:

“Nói bậy, cái đó là tôi cố ý, dù tôi có trở thành một mảnh ghép của nó thì cũng là tôi khống chế quỷ chứ không phải là quỷ khống chế tôi, nếu cậu không tin thì hiện tại tôi lập tức cho cậu nhìn xem một ít sức mạnh linh dị mà Diệp mỗ tôi vừa mới đánh cắp được từ trên người con lệ quỷ kia.

1084 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận