Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3506: Thời Đại Linh Dị

Không bao lâu sau, thuyền U Linh hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Đại Châu, đồng thời cũng rời khỏi thế giới hiện thực.

“Mọi chuyện đều kết thúc rồi.

Người giấy Liễu Tam ở bên cạnh cũng cảm thán.

“Đúng vậy, kết thúc rồi, có lẽ từ nay về sau con thuyền này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Dương Gian cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ chuyện tổ chức Quốc Vương đến sự kiện U Linh của hiện tại, đã phải trả giá bằng sự hi sinh của quá nhiều người, cuối cùng nếu không phải Tần lão xuất hiện, chuyện này sẽ có càng nhiều người chết hơn nữa. Nhưng sự kiện đã kết thúc, phiền phức lại vẫn chưa từng chấm dứt, vì tổ chức Quốc Vương đã bị hủy diệt, đội trưởng tổng bộ đã tử vong số lượng lớn, hơn nữa sự kiện linh dị còn mất khống chế...Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì thời đại lệ quỷ khôi phục đã hoàn toàn buông xuống, không có ai biết được đến lúc đó thế giới này sẽ thay đổi thành như thế nào.

Chỉ biết, từ nay về sau thế giới này sẽ tràn ngập tuyệt vọng và khủng bố.

Chỉ dựa vào mấy đội trưởng còn sót lại của tổng bộ hoàn toàn không thể nào ứng phó được cục diện tiếp theo. Hiện tại Dương Gian không suy nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ đang làm chuyện mà hắn cần làm mà thôi.

“Dương Gian, tiếp theo cậu còn có sắp xếp gì nữa không?"

Sau đó Liễu Tam lại hỏi. “Không có sắp xếp gì hết, xử lý chuyện trong thành phố Đại Châu trước đã"

Dương Gian vô cùng bình tĩnh nói, sau đó mực nước của hồ nước dưới chân hắn cũng nhanh chóng giảm xuống.

Gần như chỉ trong chốc lát, quỷ hồ bao phủ một khu vực lớn trong thành phố Đại Châu đã hoàn toàn biến mất, không còn để lại bất cứ dấu vết nào.

“Hà Nguyệt Liên, làm thành phố Đại Châu khôi phục lại giống như lúc trước đi” Dương Gian thu hồi quỷ hồ xong lại nhìn thoáng qua Hà Nguyệt Liên ở cách đó không xa.

Hà Nguyệt Liên không nói gì, chỉ hơi gật đầu, sau đó trên bầu trời bắt đầu lại có tro giấy xám trắng lơ lửng.

Theo quỷ vực của quỷ họa xuất hiện, hiện thực và thế giới quỷ họa chồng lên nhau, thành phố Đại Châu vốn còn vô cùng âm u nặng nề, chỉ trong chốc lát đã lại khôi phục trở nên rực rỡ nhộn nhịp, trên đường phố cũng xuất hiện một lượng lớn người đi đường, đường xá cũng bắt đầu có từng chiếc xe ô tô di chuyển. Đối với các cư dân sinh sống trong thành phố Đại Châu mà nói, dường như không có gì thay đổi. Sau khi làm xong những chuyện này, Dương Gian đột nhiên vươn tay ra vỗ nhẹ, một thanh trường kiếm vặn vẹo biến hình, dính đủ thứ dơ bẩn đã xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn thoáng qua, sau đó ném về phía Diệp Chân. “Diệp Chân, cái này chắc là vũ khí linh dị mà cậu làm rơi trong quỷ hồ, bây giờ trả lại cho cậu” Diệp Chân đón nhận, hơi múa may vài cái, sau đó trực tiếp cắm nó vào vỏ kiếm được làm từ vàng: “Dương Gian, hiện tại tổ chức Quốc Vương đã bị diệt vong, cái tổng bộ kia của cậu cũng chỉ còn được cái tiếng, tôi có thể cảm nhận được thời đại linh dị khôi phục đã đến, cũng là lúc để mọi người trên thế giới này nghênh đón sự xuất hiện của chúng ta.

“Cậu lại đang nói mê sảng cái gì đó?"

Dương Gian hỏi.

"Hahaha."

Giờ phút này, Diệp Chân lại cười ầm lên:

“Mê sảng cái gì chứ? Hiện tại giới linh dị này đã coi hai chúng ta như người đứng đầu, đối với chúng ta mà nói, thế giới này đã dễ như trở bàn tay, huống chi đại trượng phu sinh ở trong thiên hạ này, sao có thể ở dưới người khác được, từ nay về sau, tất cả mọi quy tắc trên thế giới này đều do chúng ta quy định “Cho nên, hợp tác đi, để chúng ta cùng nhau dẫn dắt thời đại này, khai sáng ra một tương lai mới”

“Tôi đã lên kế hoạch xong rồi, dựa vào lực kêu gọi của hai chúng ta, chỉ cần vung tay lên kêu gọi, các ngự quỷ nhân còn lại trong giới linh dị chắc chắn sẽ rối rít gia nhập vào thế lực của chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể coi như đây nền móng, đi khống chế các quốc gia khác, thống nhất thế giới...

Dương Gian không đợi hắn nói xong đã trực tiếp ngắt lời:

“Không có hứng thú, cậu tự chơi một mình đi"

Nụ cười trên mặt Diệp Chân lập tức cương cứng lại, hắn nói:

“Dương Gian, làn sóng thời đại mới đã đẩy chúng ta lên đến đỉnh điểm, cậu không ra tay thì sau này sẽ hối hận"

“Vậy cứ chờ đến khi tôi hối hận lại tính Dương Gian vẫn không có hứng thú gì.

“Ngu ngốc.

Diệp Chân lập tức vô cùng buồn bực, sau đó không nói thêm câu nào đã lập tức xoay người rời đi. Dương Gian thấy Diệp Chân rời đi cũng không thèm cản, dù sao hiện tại chuyện đã kết thúc, Diệp Chân muốn đi đâu cũng được, chính hắn cũng không có quyền lợi can thiệp vào, nhưng mà đối với suy nghĩ suốt ngày muốn đi xưng vương xưng bá của Diệp Chân, hắn thật sự không có chút hứng thú nào.

“Dương Gian, Diệp Chân nói cũng có lý, cậu có cần suy xét một chút không?"

Người giấy Liễu Tam cười nói.

“Nếu anh có hứng thì thì có thể đi hợp tác với Diệp Chân, tôi bảo đảm sẽ không cản trở.

Dương Gian nói.

“Tôi? Thôi đi, tôi còn chưa có tư cách này"

Người giấy Liễu Tam lắc đầu nói.

Dương Gian nói:

“Đối với loại người như chúng ta mà nói, quyền thế, địa vị, thanh danh còn có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa Diệp Chân cũng không phải thật sự muốn đi xưng vương xưng bá, hắn chỉ là muốn thỏa mãn tâm hư vinh của bản thân hắn mà thôi, nếu như hắn có dã tâm thì thì lúc trước cũng đã không đồng ý trở thành viện binh cho tổng bộ giúp tôi rồi"

“Cũng đúng"

Người giấy Liễu Tam hơi mỉm cười nói.

1101 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận