Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3687: Đoạn Kết - Thủ Hộ Thần Dương Gian 7

“Ngày bác gái đi, em họ của cậu có đến tế bái, tôi có gặp cô ta, cô ta vẫn giống như trước kia, không hề thay đổi gì hết. Lưu Tiểu Vũ bị lẫn, hiện tại đang ở bệnh viện chữa trị, bác sĩ nói bà ta hay sốt, tình hình cơ thể không được ổn cho lắm"

Nói đến đây, Dương Gian mới mở miệng nói:

“Lưu Tiểu Vũ chết rồi, mới ngay lúc nãy thôi “Cái gì?"

Giang Diễm ngẩn ra, Vương San San lập tức hỏi: “Cậu không cứu bà ta sao? Nếu cậu chịu ra tay thì bà ta sẽ không chết.

“Cô ta không có quá nhiều ý chí sinh tồn, hơn nữa sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, đúng là nếu tôi ra tay thì cô ta sẽ không chết, nhưng sau đó thì sao đây? Tiếp tục tuổi già sức yếu kéo dài hơi tàn, hay là dựa vào sức mạnh linh dị để ở lại trên cõi đời này? Tôi không có quyền quyết định thay cô ta.

Dương Gian bình tĩnh nói. Hắn nói xong, Giang Diễm và Vương San San đều im lặng.

Đúng vậy.

Ai rồi cũng phải chết. Họ sống nhiều năm như thế, thật ra đã nhìn thấu rất nhiều chuyện. Đã không còn tuổi thanh xuân, dựa vào sức mạnh linh dị để tồn tại, vậy sống bao lâu mới đủ đây?

Ông cụ Trương cũng không nhịn được thở dài thườn thượt:

“Tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, đời này sống được đến lúc nào hay lúc đó, thời đại của tôi đã qua đi, cứ ăn vạ không chịu chết mãi cũng không có gì thú vị, tôi sở dĩ cố giữ lại hơi thở cuối cùng, thật ra cũng chỉ là vì muốn gặp lại đại ca, bây giờ gặp được rồi, tôi cũng cảm thấy không có gì tiếc nuối nữa.

Có Dương Gian, ông ta cũng không cần lo lắng sau này sẽ có lệ quỷ gây rối, cũng không cần lo lắng sau này con trai và cháu không có ai chăm sóc, trong lòng đã không có gì vướng bận nữa. Giang Diễm lại cắn môi nói:

“Không, tôi không muốn, tôi không cam lòng, tôi đợi cậu suốt sáu mươi năm, tôi không muốn cứ thế mà chết đi, Dương Gian tôi cầu xin cậu, cậu lại cho chúng tôi một cơ hội để lựa chọn đi, tôi muốn quay trở về quá khứ, tôi còn muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu, nếu có thể, tôi sẽ chăm sóc cậu cả đời. Dù cậu thật sự thành thần thì thần cũng cần có người phụng dưỡng mà, đúng không?"

Chấp niệm suốt bao nhiêu năm làm Giang Diễm không cam lòng cứ thế mà kết thúc, cô hi vọng cô sẽ có cơ hội được làm lại một lần nữa.

Vương San San cũng không nói lời nào, cô bình tĩnh nhìn Dương Gian, dường như đang suy nghĩ gì đó. Dương Gian nhìn Giang Diễm nói:

“Cô đợi tôi sáu mươi năm, tôi sẽ trả lại cho cô sáu mươi năm, tôi có thể cho cô hai sự lựa chọn, mang theo ký ức quay trở về lúc còn trẻ... Hoặc là tôi xóa sạch ký ức trong sáu mươi năm này của cô, làm cô quay trở về thời gian một ngày trước khi tôi ngủ sau, như vậy đối với cô mà nói, sáu mươi năm này giống như không hề tồn tại. Ánh mắt Giang Diễm sáng lên, lộ ra một chút kích động, nhưng cuối cùng cô lại bắt đầu suy nghĩ, cô nên chọn cái nào đây, giữ lại ký ức sáu mươi năm, hay là không giữ?

“Cô cũng không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức, cô có thể từ từ suy nghĩ, chờ nghĩ kỹ rồi lại cho tôi câu trả lời là được.

Dương Gian nói.

Lúc này Vương San San lại nói:

“Nếu cậu đã đồng ý cho Giang Diễm một cơ hội, vậy vì sao không cho Lưu Tiểu Vũ có cơ hội được chọn lần nữa. Sáu mươi năm qua, bà ta sống cũng rất khổ, hơn nữa Giang Diễm nói cũng đúng, sau này cuộc đời của cậu sẽ còn rất dài, dù sao cũng cần có người tiếp tục ở chung với cậu, không thể để bên cạnh cậu không có một ai được.

Nghe tin Lưu Tiểu Vũ đã chết, trong lòng Vương San San cũng rất khó chịu, cho nên cô muốn thay đổi gì đó. “Đối với tôi mà nói, chuyện nghịch chuyển quá khứ, thay đổi sống chết không phải việc khó gì, nếu cô đã nói như thế, vậy tôi đi hỏi Lưu Tiểu Vũ một câu, xem xem cô ta lựa chọn như thế nào?

Dương Gian nói xong, toàn thân hắn toát ra ánh sáng đỏ, sau đó bước về phía trước một bước, toàn thân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Hắn đi đâu rồi?"

Giờ phút này, Trương Văn Văn vô cùng ngạc nhiên hỏi.

“Đi về quá khứ"

Giang Diễm đáp.

“Hắn là thượng đế sao, còn có thể quay về quá khứ nữa?"

Trương Văn Văn lại càng thêm giật mình, thật sự chẳng khác nào một vị thần.

Ông cụ Trương cười nói:

“Thằng con ngốc, có một số việc rất khó giải thích được với con, sau này từ từ con sẽ hiểu.

Giờ phút này. Dương Gian khởi động lại hiện tại, vượt những trở ngại của thời gian, lại một lần nữa đi vào bên trong phòng bệnh của bệnh viện ở thành phố Đại Xương.

Giờ phút này, một bà cụ đang nằm trên giường bệnh chậm rãi khép mắt lại, sắp sửa trút hơi thở cuối cùng.

“Lưu Tiểu Vũ"

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, giống như lời triệu hoán của thần mình, mạnh mẽ kéo bà cụ sắp cận kề cái chết này quay trở về.

“Là, Dương Gian sao?"

Lưu Tiểu Vũ không thể nào mở miệng, bà chỉ có thể nói thầm trong lòng.

“Là tôi"

1103 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận