Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3373: Chưa Chết

Nhưng mà cho dù là thế thì hắn vẫn không thể giải được cơn hận.

Vì lần này hắn đã chết rất nhiều đàn em, đến cả A Võ cũng bị ngã chết ngay trước mặt hắn, cho dù bắt được một tên quốc vương của đối phương, xử lý ba tiểu đội quốc vương thì vẫn không có cách nào làm lửa giận trong lòng hắn biến mất.

“Tôi cất cậu vào bình mang đi, sau này mỗi ngay tôi đều lôi cậu ra để luyện quyền"

Lúc này Diệp Chân lại lôi cái bình gốm cũ kỹ kia ra, hắn định mang người này đi để tra tấn mỗi ngày.

Nhưng mà ngay đúng thời khắc này.

Cái bóng hình người vặn vẹo trên mặt đất kia đột ngột mở mắt ra.

Sau khi bị tấn công vài phút liên tiếp như thế, không ngờ hắn vẫn còn chưa chết, hắn còn sống, còn có ý thức, hơn nữa sau khi Diệp Chân dừng tay đã lập tức khôi phục lại một ít năng lực hành động.

Bắt lấy cơ hội này, tên quốc vương có danh hiệu Sát Thủ kia không chút do dự nào lập tức bỏ chạy.

Cái bóng hình người vặn vẹo trên mặt đất nhanh chóng bò trườn, sau đó men dọc theo vách tường, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Gần như chỉ trong chớp mắt, nó cũng đã rời khỏi tầng này, yên lặng biến mất trong bóng đêm của tòa cao ốc, lại một lần nữa trốn tránh ẩn núp đi.

“Cái tên Diệp Chân đáng chết này, tin tình báo đã sai sót, thực lực của hắn mạnh hơn trong đánh giá quá nhiều, thật đáng tiếc là đao vừa rồi không thể giết chết hắn, hiện tại không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, cần phải chạy đi."

Vị quốc vương có danh hiệu Sát Thủ này đang chạy trối chết, không dám dừng lại dù chỉ một giây. Hắn biết nếu bản thân lại bị Diệp Chân bắt lại thì chắc chắn sẽ chết tươi. Nhưng mà ngay lúc hắn nhanh chóng rời khỏi tòa cao ốc này, chuẩn bị tiến vào thành phố Đại Hải để trốn đi thì đột nhiên có một cặp ông bà già quỷ dị đứng chặn giữa con đường nhỏ mà hắn sắp sửa đi đến.

Hai ông bà gia một nam một nữ kia giống như một cặp vợ chồng, hơn nữa đã rất già rồi, mặt đầy nếp nhăn, tử khí trầm trầm, càng quỷ dị hơn chính là cặp ông bà già này giống như mất đi tất cả màu sắc, cơ thể lộ ra hai màu trắng đen, hơn nữa còn nắm tay nhau, hoàn toàn chặn đứng lối đi này, hình như muốn cấm không cho bất cứ người sống nào đi qua.

“Tôi biết ngay quốc vương sẽ không chết dễ dàng như vậy mà, quả nhiên vẫn bị cậu có được cơ hội chạy trốn"

Giọng của Vương Sát Linh vang lên, hắn chậm rãi bước ra từ sau lưng hai ông bà cụ.

“Nhưng mà dừng ở đây thôi, ông bà nội, xé nát người này giúp con.

“Chết tiệt"

Tên quốc vương có danh hiệu Sát Thủ này vẫn còn chưa biết đội trưởng của tổng bộ đã chạy đến đây chi viện, hắn dứt khoát thay đổi hướng khác bỏ trốn.

Giờ phút này Diệp Chân lại có chút kinh ngạc, hắn nhìn thấy kẻ địch mà hắn vừa mới đánh bại lại chạy thoát đi ngay trước mặt hắn, lập tức nổi giận gầm lên, quỷ vực nhanh chóng bao phủ cả tòa cao ốc, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng mà ngay sau đó.

Một góc nào đó trong cao ốc quanh quẩn tiếng hét thảm.Ngay sau đó, Diệp Chân xuất hiện, hắn cầm kiếm tức giận nhìn, nhưng mà người đang giằng co ở phía đối diện lại không phải tên quốc vương có danh hiệu Sát Thủ kia, mà là một người cực kỳ quen thuộc.

“Tiểu Vương, anh làm cái gì vậy? Kẻ địch của Diệp mỗ tôi thì tôi sẽ tự giải quyết, không cần anh giúp đỡ"

Diệp Chân tức giận nói.

Vương Sát Linh bình tĩnh nâng mắt kính nói:

“Đêm dài lắm mộng, tôi giúp anh giải quyết hắn, tên quốc vương này rất khó giết, lỡ như bị hắn chạy thoát đi thì chúng ta sẽ thiệt thòi lớn, anh muốn báo thù thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, đừng quá để ý đến tên này” Ở phía sau hắn, hai ông bà già khủng bố tử khí trầm trầm vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, nhưng mà trong tay của mỗi người lại xách theo một nửa thân thể lạnh như băng, thân thể kia có hơi đặc biệt, chỉ có da thịt, thứ nhét ở bên trong chính là một đống bóng ma màu tối đen.

Tên quốc vương có danh hiệu Sát Thủ kia đã bị một thế hệ của nhà họ Vương đã biến thành lệ quỷ xé thành hai nửa, sau đó dáng vẻ cũng lập tức thay đổi.

Nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường, vì linh dị bị đánh tan thành mảnh nhỏ, không còn cách nào trở thành dị loại giống như trước đây nữa.

Dáng vẽ này giống như là bị mạnh mẽ đánh trở về nguyên hình.

Đánh tiếc mảnh nhỏ này còn chưa đủ nhỏ vụn, nếu lại làm thêm vài lần nữa thì chỉ sợ thân thể này sẽ biến thành một tử thi bình thường.

“Anh cảm thấy hắn ta có thể thoát khỏi tay Diệp mỗ tôi sao?"

Diệp Chân nhìn chằm chằm vào Vương Sát Linh hỏi.

“Chỉ là để phòng ngừa có sơ suất xảy ra, anh đừng để ý.

Vương Sát Linh nói:

“Nhưng mà hắn vẫn chưa chết, còn sống, xem ra những thủ đoạn này rất khó để xử lý hắn hoàn toàn, cần phải xóa sạch ý thức của hắn mới được"

“Để tôi ra tay"

Diệp Chân bước qua, đồng thời con rối thi thể bám trên lưng hắn lại xuất hiện, nó thò đầu ra, nhìn chằm chú vào thi thể đã bị xé thành hai nửa một cách quỷ dị, sau đó kề sát đầu vào vao Diệp Chân, giương miệng đặt bên tai hắn, không biết đang nói chuyện gì.

1077 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận