Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3684: Đoạn Kết - Thủ Hộ Thần Dương Gian 4

Sau đó ánh lửa dần dần bị dập tắt, thành phố đang bốc cháy kia cũng dần dần trở nên mơ hồ.

“Lệ quỷ đã bị nhốt vào trong địa ngục rồi sao?"

Hạ Phong run lên, trong đầu xuất hiện rất nhiều ghi chép về những câu chuyện quỷ quái thời xưa.

"Shh."

Sau đó hắn lại cảm thấy tay đột nhiên bị bỏng.

Cây rìu đỏ tươi kia vậy mà cũng bị ánh lửa hong đến đỏ bừng, thậm chí còn rất bỏng tay, không thể nào cầm chặt được.

Rìu vừa rơi xuống đất, cả nó và ánh lửa nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

Hạ Phong thấy thế cũng hiểu đại khái, là bóng dáng ở trên trời kia không cho phép thứ này tiếp tục tồn tại ở trên đời nữa, muốn cướp đoạt chúng nó khỏi tay những người thường. Nhưng mà hắn lại không biết, bất cứ vũ khí linh dị nào đều có bản chất là lệ quỷ, đều tồn tại xác suất sẽ mất khống chế vào một ngày nào đó, nếu bỏ mặc nó đi, rất có khả năng cũng sẽ tạo thành một sự kiện linh dị.

Không chỉ có nơi đây xuất hiện khung cảnh thần dị như thế.

Ở khu chung cư Quan Giang.

Giờ phút này, bóng dáng thướt tha lạnh lẽo, có một mái tóc đen quỷ dị cũng đang bị lửa đốt, mặc dù nữ thi đã chết đi từ rất lâu này vẫn còn đang giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng không làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng dần dần biến mất khỏi thế giới hiện thực, tiến vào thế giới bị một hồ nước đỏ như máu bao phủ. Ánh sáng vàng kia vẫn còn đang bao phủ, bóng người trên bầu trời vẫn còn đang quan sát khắp thế gian.

Bất cứ linh dị đang ẩn giấu nào cũng đều không thể trốn thoát khỏi sự điều tra của con mắt kia. Tất cả nguy hiểm tiềm tàng bị phát hiện được đều sẽ bị giải quyết.

Mà những chuyện diễn ra ở nơi này đang bắt đầu tản ra khắp thế giới với thời gian ngắn nhất, đồng thời càng ngày càng có nhiều người biết được chuyện đang xảy ra ở thành phố Đại Xương, mà sự kiện quan trọng như thế đột nhiên phát sinh, một vài thứ đã yên lặng vài chục năm cũng bắt đầu yên lặng xuất hiện.

Một bệnh viện thuộc thành phố Đại Xương.

Giờ phút này, một vị y tá đang ngồi bên cạnh giường bệnh cũng hoảng sợ nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, cô vô cùng kích động nói:

“Thì ra trên đời này thật sự có thần"

Nhưng mà trên giường bệnh ở bên cạnh, một bà cụ đầu tóc bạc phơ chừng tám mươi tuổi lại đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ ngẩng người, sau đó lại lẩm bẩm:

“Người trên thế giới này không thể nào chấp nhận được một ngự quỷ nhân mạnh mẽ như thế, nhưng lại có thể chấp nhận được sự tồn tại của một vị thần...Dương Gian, trong lòng tôi, cậu chính là vị thần đó. “Sau khi mấy ông bà già chúng tôi chết đi, sẽ không còn ai biết được quá khứ của cậu nữa, người ở thời đại mới sẽ chỉ biết nhớ kỹ, trên đời này từng có một vị thần xuất hiện ở trên đời.

“Xin lỗi, là do tôi tự ý quyết định sửa tên của cậu thành Dương Trạc, bởi vì ngay lúc đó tôi không thể nghĩ ra được cái tên nào thích hợp với cậu hơn cái tên này nữa.

“Tiếc là tôi không thể tiếp tục đồng hành cùng cậu, tận mắt thấy cậu hoàn toàn kết thúc thời đại linh dị này nữa rồi, cậu đi tìm một người làm việc giỏi giang hơn tôi đi"

“Tôi mệt quá, phải nghỉ ngơi một chút rồi.

Giờ phút này, bà cụ đang nằm trên giường bệnh giống như hồi quang phản chiếu, không còn si ngốc nữa, ánh mắt kia vừa sáng ngời lại trong suốt, luôn nhìn chằm chằm vào bóng người trong luồng sáng vàng kim ngoài cửa sổ.

Nhưng mà không bao lâu sau, ánh sáng trong mắt của bà cụ dần dần tối xuống, mí mặt nặng nề cũng dần dần chậm rãi khép lại.

Nhưng mà trong thoáng chốc nào đó, bà cụ lại thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở trước giường bệnh, bình tĩnh nhìn bà ta.

Bóng dáng kia vô cùng quen thuộc, còn rất trẻ tuổi lại non nớt, tay vẫn cầm thanh trường thương màu đỏ quen thuộc kia.

“Lưu Tiểu Vũ, ghi chép sự kiện linh dị này lại, lập hồ sơ"

“Lưu Tiểu Vũ, đi mở cuộc họp"

“Lưu Tiểu Vũ, điều tra tin tức của người này giúp tôi"

“Lưu Tiểu Vũ..."

Trong đầu bà cụ loáng thoáng quanh quẩn những câu nói, giọng nói quen thuộc kia.

Bà ta thật sự rất muốn được quay về quá khứ.

Sáu mươi năm này quá đau khổ.

Bà cụ nhắm mắt lại, khóe mắt chậm rãi rơi xuống một giọt nước mặt, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Bóng dáng ở bên cạnh giường bệnh bà cụ cũng đã biến mất tăm.

Y tá ở bên cạnh bị cảnh tượng kỳ dị ở bên ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý, thậm chí còn chưa từng nhận ra chuyện vừa mới phát sinh ngay bên cạnh, cũng chưa từng nghe được những lời lẩm bẩm cuối cùng của bà cụ.

Mãi đến khi thiết bị vang lên tiếng cảnh báo, mới làm cho y tá đang ngẩng người giật mình.

Giờ phút này.

Khu chung cư Quan Giang, trong một ngôi miếu nhỏ vô cùng bình thường kia. Vương San San, Giang Diễm, Trương Văn Văn ở trong miếu cũng thấy cảnh tượng kỳ lạ trên bầu trời bên ngoài.

“Hắn về rồi"

Giờ phút này, Giang Diễm đã khóc như mưa.

1071 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận