Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3561: Ý Đồ Khác

Lý Dương lạnh lùng nói:

“Anh tưởng không có đội trưởng ở đây thì tôi không thể quản lý được anh sao? Tôi biết dạo gần đây anh xử lý sự kiện linh dị bị thương, có khả năng sắp chết, nhưng mà trước khi đội trưởng rời đi đã suy xét rất rõ ràng đến tất cả tình huống, bao gồm cả việc làm cách nào để bảo vệ tính mạng cho mọi người.

“Cái gì?"

Vương Dũng lập tức kinh ngạc.

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Anh nói thật sao?"

Hoàng Tử Nhã có chút kích động.

“Cô cảm thấy tôi sẽ dùng chuyện này để lừa gạt mọi người sao? Chỉ là danh ngạch đội trưởng cung cấp có hạn, mọi người có xứng đáng sử dụng danh ngạch mà đội trưởng chuẩn bị để bảo vệ tính mạng hay không thì còn phải dựa vào phán đoán của tôi"

Lý Dương lạnh như băng nơi.

Hắn vừa nói ra những lời này, thái độ của mọi người lập tức đều bình tĩnh lại, không còn xúc động như lúc trước.

Lý Dương thấy thế, trong lòng lại càng thêm bội phục những an bài của đội trưởng, cho dù hắn không có mặt ở đây thì những thứ hắn để lại chuẩn bị phía sau cũng đủ để duy trì được tiểu đội ngự quỷ nhân này, không làm cho nó sụp đổ.

“Huống chi, ngoại trừ phương pháp mà đội trưởng để lại, chúng ta còn có gương quỷ, nếu thật sự không được thì cứ việc thoải mái mà chết đi, tôi sẽ lôi mọi người từ trong gương quỷ ra, lại sống lại thêm lần nữa.

“So với những người khác, chúng ta đã có được ưu thế rất lớn mà bọn họ không có được, cho nên đừng quá nóng vội, cứ yên tâm làm việc.

Sau đó Lý Dương lại tiếp tục nói:

“Đương nhiên tôi cũng hiểu mọi người không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, cũng không phải muốn chia rẽ đội ngũ này, chỉ là dưới tình huống đội trưởng không có mặt, trong lòng mọi người đều không khỏi sốt ruột"

“Lý Dương, tôi không có ý đồ gì khác đâu nhé, lúc trước khi ở căn cứ huấn luyện, tôi và đội trưởng đối mặt với quỷ sai, cũng coi như là cùng nhau vào sinh ra tử, chỉ là tôi không thể chịu đựng được bản thân như thế này, tôi cần phải mượn dây chuyền lừa gạt của đội trưởng để khôi phục lại nhan sắc. Hoàng Tử Nhã có chút tức tối nói.

Giờ phút này Vương Dũng lại hơi im lặng, hắn là người truyền tin lầu năm của bưu cục quỷ, là người được Dương Gian chiêu mộ gia nhập vào đội ngũ này, không có bất cứ lòng trung thành nào, chỉ là vì muốn sống sót tốt hơn thôi, nếu Lý Dương có thể làm hắn tiếp tục sống sót, vậy thì hắn cũng không ngại tiếp tục thành thật bán mạng giống như lúc trước.

Nếu như không được, như thế hắn cũng không thể không tự nghĩ cách khác.

Chỉ là Dương Gian còn chưa biết sống chết, Vương Dũng cũng không dám tự chủ trương làm bậy, cho nên mới sốt ruột muốn xác định tình hình của Dương Gian đến thế.

“Được rồi, bớt nói lại đi, chúng ta là đồng đội, đôi bên không nên nghi ngờ lẫn nhau. Lý Dương, anh cũng không cần suy diễn thái quá ý đồ của chúng tôi, mục đích của tôi rất đơn giản, hiện tại cần Dương Gian đứng ra chủ trì đại cục, ổn định cục diện của giới linh dị, hiện tại tổng bộ đang vô cùng cần Dương Gian đứng ra.

Đồng Thiến nghiêm túc nói.

Hùng Văn Văn cũng xen lời nói:

“Tôi chỉ là hỏi thăm dùm mẹ tôi thôi, mẹ tôi hơi nhớ Tiểu Dương"

Những người khác liếc nhìn hắn.

Hùng Văn Văn lập tức lại trốn sang một bên.

Lý Dương bìn tĩnh nói:

“Tôi hiểu, cho dù mọi người xuất phát từ mục đích gì thì kết quả đều như nhau, đó chính là sự tồn tại của đội trưởng vô cùng quan trọng, không thể tự nhiên mất tích vô cớ được"

Sau đó hắn đứng lên, xoay người nhìn về phía cửa sổ sát đất sáng ngời ở phía sau.

Bên ngoài cửa sổ là thành phố Đại Xương phồn hoa.

Trong ba tháng này, thay đổi rõ rệt nhất chính là dân cư bên trong thành phố Đại Xương càng lúc càng nhiều, bởi vì ai đều biết thành phố này là do Dương Gian phụ trách, mặc dù Dương Gian đã biến mất rất lâu, nhưng mà Lý Dương tiếp nhận nhiệm vụ vẫn luôn cẩn thận nghiêm túc gìn giữ sự an toàn của nơi này.

Cho dù ở trong thời đại linh dị này thì thành phố Đại Xương vẫn có thể bảo đảm được an toàn. Nhưng mà ánh mắt của Lý Dương cũng không phải đang nhìn về phía trung tâm thành phố, mà lại dõi mắt nhìn về phía vùng ngoại thành ở đằng xa, sau đó chậm rãi nâng bàn tay gầy yếu phủ đầy thi đốm lên, vươn một ngón tay chỉ về nơi đó.

“Không phải mọi người đều muốn biết đội trưởng ở đâu sao? Tôi nói cho mọi người biết, đội trưởng đang ở đằng kia."

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung lên người Lý Dương, sau đó lại nhìn về hướng mà ngón tay hắn đang chỉ.

Chỗ nào?

Không ít người nhíu mày cẩn thân suy nghĩ.

Hướng kia không phải là hướng của khu chung cư Quan Giang, càng không phải hướng về quê của Dương Giang cũng không phải nơi đặc biệt gì.

“Lý Dương, nói rõ ràng chút đi"

Hoàng Tử Nhã nói.

1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận