Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3630: Không Sao

Ngoại trừ chúng nó ra còn có một ít bình rượu vang và lon Coca.

Màn hình ti vi cực lớn ở giữa phòng khách vẫn còn sang lên, bên trên đang hiển thị hình ảnh của một trò chơi, đồng thời còn có một hàng chữ: Trò chơi chiến thắng.

Một thanh niên tóc tai bù xù, trông vô cùng sa sút đang nằm trên ghế sofa ở bên cạnh, trong tay hắn còn cầm máy chơi game, đã ngủ mất rồi, còn đang ngáy to. Không cần phải nghi ngờ, người này chính là Diệp Chân đã mất tích trong giới linh dị rất lâu.

Dương Gian nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc, bởi vì ngay khi hắn nhìn thấy căn biệt thự tọa lạc ở trong nghĩa địa này thì cũng đá đoán được có khả năng Diệp Chân đang ẩn cư ở nơi đây.

“Diệp Chân, tỉnh đi, đừng ngủ nữa. Hắn bước qua, gọi vài tiếng.

Nhưng mà một bên khác của ghế sofa, một con rối búp bê quỷ dị xoay đầu đi mở to đôi mắt giống hệt như người sống, nhìn chằm chằm Dương Gian.

Trong tay của con rối búp bê quỷ dị này cũng đang cầm máy chơi game, hình như trước đó nó vẫn luôn chơi game với Diệp Chân.

Dương Gian từng nhìn thấy thứ này, lúc trước khi hắn và Diệp Chân lên thuyền U Linh đã mang nó xuống.

Nhìn từ mặt ngoài thì thứ này có vẻ chỉ là một con búp bê bình thường không có chút nguy hiểm nào, trên thực tế lại là một con lệ quỷ, đồng thời còn có khả năng có trí tuệ của người sống, là tồn tại rất nguy hiểm.

Nhưng mà hiện tại xem ra hình như Diệp Chân chung sống rất hòa thuận với con búp bê này.

“Mày còn nhìn tao nữa, coi chừng tao vặn gãy đầu xuống"

Dương Gian lạnh lùng nói. Cảm nhận được lời uy hiếp của Dương Gian, vẻ mặt của con rối búp bê này lập tức trở nên sợ hãi, sau đó lập tức nhắm mắt lại, xoay đầu sang một bên, không còn nhúc nhích gì nữa.

“Ai, ai kêu tôi"

Diệp Chân đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, hắn bật dậy, nháy mắt trở nên đề phòng lên.

“Không tệ, xem ra nửa năm không gặp, anh cũng chưa hoàn toàn mất đi sự cảnh giác của ngự quỷ nhân, nhưng mà anh như thế này... trông suy sút rất nhiều, anh gặp đã kích gì sao?"

Dương Gian mở miệng hỏi.

“Dương Gian?"

Diệp Chân nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, lập tức có chút kinh ngạc.

Hắn theo bản năng định đứng dật, nhưng sau đó cơ thể lại mềm nhũn, nằm liệt trên ghế sofa.

Giờ phút này, cái gì mà danh lợi, vô địch, hay thiên hạ đệ nhất gì đó hình như đã không còn quan trọng nữa rồi.

Hắn chỉ muốn làm một tên phế vật trốn ở trong nghĩa địa không dấu chân người này.

Dương Gian không ngờ Diệp Chân biến mất nửa năm thật sự không làm gì, chỉ trốn ở vườn Phúc Thọ suy sút một mình, hơn nữa nhìn hắn như thế này, dường như đã gặp phải đả kích cực lớn gì đó. Chỉ là hắn có chút khó hiểu, rốt cuộc là đả kích gì mới có thể biến Diệp Chân thành như thế này? “Hiện tại anh như thế này trông không giống anh của quá khứ chút nào cả, thời đại linh dị đã đến, anh nên tỉnh táo lại, quay trở về lần nữa, còn có rất nhiều chuyện còn đang chờ anh đi làm"

“Mà anh đã suy sút đủ lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như thế mãi, nói không chừng thật sự sẽ biến thành một tên phế vật"

Dương Gian thử khuyên nhủ.

Diệp Chân tiếp tục nằm dài trên ghế sofa, hắn vẫn không nhúc nhích, mệt mỏi nói:

“Có đôi khi làm phế vật cũng tốt lắm, tôi không xài được nữa rồi, cậu không cần khuyên tôi, coi như Diệp Chân tôi đã chết trong lúc đánh nhau với tổ chức Quốc Vương đi"

“Từ nay về sau, trong giới linh dị chỉ còn lại Dương Gian cậu, không còn Diệp Chân nữa"

“Rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì? Có lẽ anh nói ra, tôi có thể giúp được cho anh.

Dương Gian tiếp tục nói.

Hắn không muốn nhìn thấy một ngự quỷ nhân đứng đầu như thế này rời khỏi giới linh dị, nhất là trong thời kỳ này, có thêm một ngự quỷ nhân giống như Diệp Chân thì sẽ lại có thêm một chút ổn định.

“Tôi ổn lắm, không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra một vài chuyện quá khứ mà thôi"

Diệp Chân vừa nói, vừa duỗi tay đến ghế sofa lấy đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh.

Nhưng mà đồ ăn vặt đặt có hơi xa, Diệp Chân duỗi tay nhưng không với tới, cuối cùng thở dài thu tay lại, sau đó thay đổi tư thế tiếp tục nằm.

“Chuyện quá khứ đã xảy ra từ lâu rồi, bây giờ anh suy sút làm gì?"

Dương Gian hỏi.

“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng nói nữa, cậu đi đi, thời đại này cần cậu, không cần tên phế vật như tôi, cứ để tôi yên lặng hư thối ở nơi này đi"

Diệp Chân vẫy tay mỏi mệt nói.

Dương Gian cũng không phải người thích đi khuyên nhủ người khác, hắn thấy Diệp Chân nói như thế, cũng không nói nhiều thêm nữa.

Hắn cũng đã nhận ra trong lòng Diệp Chân có khúc mắc gì đó, nếu Diệp Chân không thể gỡ bỏ khúc mắc này thì hắn ta thật sự có khả năng sẽ sống trong vườn Phúc Thọ cả đời, cuối cùng tùy tiện tìm một chỗ nào đó tự chôn cất bản thân.

“Kệ anh vậy, tôi cũng chỉ đến thành phố Đại Hải dạo một vòng thôi, nếu thành phố Đại Hải đã không có chuyện gì thì tôi đi đây?

Dương Gian nói.

Diệp Chân không trả lời, giống như đã ngủ rồi.

1053 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận