Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3323: Bút Ký

“Dương Gian, tôi biết được một vài chuyện về đồng hồ quả lắc linh dị, nhưng mà cũng không biết được quá nhiều, nói thật, cách thiết lập lại quy tắc vận hành của đồng hồ quả lắc mà cậu nói thì tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi có thể vô cùng khẳng định mà nói cho cậu biết, lúc ba mẹ tôi còn sống, hoàn toàn không nói cho tôi biết mấy thứ này, nhưng mà lúc họ còn sống từng để lại một vài thứ bút ký gì đó, nhưng mà mấy thứ đó đang ở trong nhà cổ.

Vương Sát Linh thông qua điện thoại trả lời:

“Hơn nữa cậu cũng biết, nhà cổ nhà họ Vương từng bị người khác chiếm cứ một đoạn thời gian, nếu bên trong có thứ gì thì có lẽ đã rơi vào trong tay người khác từ lâu rồi, chẳng hạn như cái tổ chức đồng hồ quả lắc lần trước, nếu họ còn sống thì chắc chắn biết được thứ gì đó, nhưng mà vô cùng đáng tiếc là họ đắc tội cậu, bị cậu giết sạch rồi, hiện tại nếu muốn tìm lại được bút ký lúc còn sống của ba mẹ tôi thì chỉ sợ sẽ là chuyện không thể nào thực hiện được.

“Không có gì là không được, cậu chuẩn bị di vật của ba mẹ cậu lúc còn sống, để Hà Ngân Nhi chiêu hồn hỏi? Dương Gian bình tĩnh nói, lập tức đưa ra cách giải quyết.

“Hà Ngân Nhi chiêu hồn sao? Đúng là có thể thử dùng cách này, chờ một chút, tôi đi về nhà tìm di vật"

Vương Sát Linh nói.

Dương Gian nói:

“Hành động nhanh lên, tôi chờ anh ở đại sảnh phòng họp.

“Được rồi"

Vương Sát Linh nói xong lập tức cúp máy, sau đó xuất phát chạy đi.

Dương Gian buông điện thoại xuống chuẩn bị mang theo đồng hồ quả lắc linh dị quay về thành phố Đại Đông.

Trên thực tế hắn cũng có thể không cần phiền phức đi tìm Vương Sát Linh hỗ trợ như thế, trong tay hắn còn có giấy da người, có thể thông qua giấy da người hỏi cách sử dụng đồng hồ quả lắc linh dị. Nhưng mà trong thời khắc quan trọng này Dương Gian cũng không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cho nên không muốn sử dụng giấy da người, để tránh cho giấy da người lợi dụng hắn táy máy tay chân gì đó trong đồng hồ quả lắc linh dị.

Không bao lâu sau.

Dương Gian mang theo đồng hồ quả lắc linh dị về đến sảnh lớn phòng họp trên tầng cao nhất của cao ốc Ninh An.

Đây không phải ở bên trong hiện thực, mà là ở trong thế giới trong gương của Lâm Bắc. Lúc này còn có không ít đội trưởng ở lại bên trong sảnh lớn phòng họp, tuy rằng hiện tại không có chuyện gì, nhưng mà trong mấy ngày này họ không dám tùy ý đi lung tung, vì trong khoảng thời gian này, tổ chức Quốc Vương có thể tiến hành những hành động khác bất cứ lúc nào, họ phải chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó mọi lúc mọi nơi.

“Dương Vô Địch, cuối cùng cậu cũng đến, tôi chờ cậu rất lâu rồi.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Một bóng người khác thường ngồi phía sau bàn họp xuất hiện bên trong tầm mắt của Dương Gian.

“Diệp Chân?"

Lúc Dương Gian nhìn thấy hắn cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà sau đó lại nghĩ đến, lúc trước hắn từng mời Diệp Chân đến giúp đỡ, hiện tại Diệp Chân xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

“Anh nghĩ ngơi một chút trước đi, bên chỗ tôi còn có một vài việc cần xử lý, đúng rồi, Hà Ngân Nhi đâu? Có ai thấy cô ấy đâu không?"

“Cô ấy vừa mới đi ra ngoài, nói là đi đón ai đó.

Chu Đăng nói:

“Sao vậy? Có việc muốn tìm cô ấy sao? Tôi liên lạc giúp cậu"

“Cậu thông báo với Hà Ngân Nhi, bảo cô ấy nhanh chóng quay về, có việc cần cô ấy giúp.

Dương Gian nói Chu Đăng gật đầu, cầm điện thoại bắt đầu gọi cho Hà Ngân Nhi.

Lúc này, Vương Sát Linh vừa mới rời đi không lâu đã quay về, hắn mang theo hai món di vật, đó là hai bộ quần áo cũ mà ba mẹ hắn từng mặc.

“Dương Gian, tôi đã mang đồ mà cậu muốn đến rồi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc Hà Ngân Nhi có thể chiêu hồn thành công không, nếu có thể thì tôi cũng có một vài câu muốn nói với ba mẹ tôi"

Vương Sát Linh đặt hai bộ quần áo cũ lên bàn họp.

“Lúc trước Hà Ngân Nhi đi ra ngoài, chờ cô ấy quay về lại bắt đầu chiêu hồn.

Dương Gian nói.

Vương Sát Linh gật đầu, nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống, hắn cũng không sốt ruột, có rất nhiều thời gian từ từ chờ đợi.

Không bao lâu sau.

Bên phía Hà Ngân Nhi trả lời, nói là mười phút sau sẽ đến.

Dương Gian nghe thế cũng không thúc giục, mà yên tĩnh chờ mười phút.

Nhưng mà Hà Ngân Nhi cũng rất tuân thủ thời gian, mới qua bảy tám phút, cô cũng đã đi thang máy lên đến đại sảnh phòng họp ở tầng cao nhất, ngoài ra còn có một người đàn ông quỷ dị thân hình cao lớn, không có ngũ quan đi cùng cô.

Người đàn ông này chính là người không mặt của trấn cổ Thái Bình, lúc trước mấy người Dương Gian, Liễu Tamcũng đều đã gặp qua, không tính là xa lạ.

“Dựa theo những gì đã bàn lúc trước, người này chính là viện binh tôi mời từ cổ trấn Thái Bình đến, hắn không có tên, các anh có thể gọi hắn là người không mặt, nhưng mà các anh có thể yên tâm, có thể tin tưởng hắn, hắn sẽ giúp đỡ chúng ta đánh thắng trận chiến này.

Hà Ngân Nhi nghiêm túc nói, đồng thời cũng giới thiệu người không mặt cho những người khác.

Người không mặt không nói lời nào, chỉ nâng tay lên chào hỏi mọi người.

Các đội trưởng thấy vậy cũng rối rít giơ tay đáp lại.

Dương Gian nói:

“Lúc trước người không mặt từng giúp đỡ A Hồng, đã từng hợp tác, tôi tin tưởng hắn có thể tin cậy, hành động tiếp theo hắn sẽ đi cùng với cô.

Thật ra hắn vẫn có thể nhìn ra được, sở dĩ người không mặt đến đây có lẽ không phải vì muốn tham dự trận chiến đấu này, phần lớn là vì muốn bảo vệ Hà Ngân Nhi.

1147 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận