Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3582: Ba Thứ

Sau khi tỉnh lại, A Trân nhìn thấy xung quanh không có một bóng người, mà trong tay cô lại đang cắm vài cái ống, đồng thời bê cạnh còn bày một cái giường em bé, bên trong có một đứa bé nhăn nhúm nhỏ hồng hào đang năm.

“Xem ra phẫu thuật đã hoàn thành, hơn nữa còn rất thành công"

A Trân nhìn đứa bé kia mỉm cười, cô giãy dụa muốn ngồi dậy, kết quả thuốc tê vẫn còn chưa hết hiệu lực, cô không thể hoạt động tự do được.

Nhưng A Trân lại nhanh chóng phát hiện có một cái hộp nhỏ được đặt trên đầu giường của cô.

Hộp đóng gói rất xinh đẹp, trông giống như một món quà.

“Đây là Vương Sát Linh tặng cho mình sao?"

A Trân nghĩ như thế, cố gắng chống cơ thể ngồi dậy mở hộp ra.

Bên trong có ba thứ.

Một tờ giấy màu vàng kim, bên trên có viết vài địa chỉ quan trọng.

Một xâu chìa khóa vô cùng đặc biệt.

Và một tấm ảnh trắng đen cũ kỹ.

“Đây là địa chỉ của phòng an toàn, còn có chìa khóa"

A Trân lập tức nhận ra hai thứ đầu tiên là gì.

Bởi vì Vương Sát Linh từng mang cô đi đến phòng an toàn, những chỉ từng đến một lần mà thôi. Chỉ có điều trên tờ giấy màu vàng kim này lại ghi địa chỉ của năm căn phòng an toàn, trong đó có ba cái phòng an toàn ở thành phố Đại Đông, một cái ở tầng hầm ngầm trong ngôi nhà này, phòng an toàn cuối cùng ở một thành phố khác. Sau này, năm căn phòng an toàn này không chỉ là nơi giúp A Trân bảo vệ tính mạng, đồng thời bên trong những căn phòng này cũng đang cất giữ một lượng lớn tài phú, đủ để A Trân tiêu xài mấy đời.

Nhưng thứ hấp dẫn A Trân nhất lại là vật phẩm cuối cùng.

Cô vừa cầm bức ảnh trắng đen cũ kỹ kia lên, lập tức có chút kinh ngạc và khó hiểu.

Bối cảnh trong bức ảnh là một ngôi nhà cũ thời dân quốc, có sáu người đang đứng trước căn nhà cũ thời dân quốc này, đứng ở phía sau cùng chính là hai ông bà cụ mặt đầy nếp nhăn, ở giữa là một cặp vợ chồng trung niên, đằng trước nhất chính là Vương Sát Linh và...chính cô.

Trong bức ảnh đó, A Trân là người đặc biệt nhất, bởi vì trên toàn bộ bức ảnh chỉ có vị trí ảnh của cô là có màu, hơn nữa trong bức ảnh cô còn đang ôm một đứa bé, đứa bé kia giống y như đúc đứa bé đang nằm bên trong giường trẻ con kia.

Đây là một bức ảnh chụp gia đình vô cùng quỷ dị.

“Mình nhớ rõ mình chưa từng cùng Vương Sát Linh chụp bức ảnh nào giống như bức ảnh này"

A Trân nghĩ thế.

Nhưng mà đúng lúc này.

Ánh đèn bên trong phòng bắt đầu chớp tắt liên tục, bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

Nương theo ánh đèn chớp tắt đó, A Trân đột nhiên nhìn thấy có vài bóng người thoảng qua trong phòng. Cô lập tức hoảng sợ, nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nhìn lầm rồi không.

Nhưng mà đợi đến khi A Trân quay đầu đi, lại nhìn về phía thuyền em bé, cô lập tức trợn tròn hai mắt, cảm giác sợ hãi cực lớn ập đến bao phủ lấy toàn thân của cô.

Ngay lúc này, năm bóng người quỷ dị đang đứng sừng sững bên cạnh giường em bé, bóng dáng kia mờ ảo, không chân thật, giống như quỷ hồn, hơn nữa toàn thân không có bất cứ màu sắc nào, chỉ lộ ra hai màu trắng đen.

Chỉ cần so sánh một chút là có thể phát hiện ra, năm vong hồn này lại giống hệt như mấy người ở trên bức ảnh chụp, trong đó có một vong hồn chính là Vương Sát Linh.

Tuy rằng ánh mắt của năm vong hồn đều trống rỗng, vẻ mặt cứng đờ, quỷ dị lại khủng bố, nhưng chúng nó lại không tổn thương đến đứa bé đang ngủ say kia, ngược lại giống như đang bảo vệ đứa nhỏ, đồng thời A Trân ở bên cạnh cũng không bị thương.

Bởi vì bức ảnh gia đình trong tay A Trân đã chứng minh vong hồn và cô là người một nhà.

Mà vong hồn sẽ không làm người nhà bị thương.

Nhưng dù là thế, A Trân cũng không thể nào chịu nổi cảnh này.

"A!"

Trong căn phòng tối đen vang lên tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của A Trân.

Nhưng mà tiếng hét chói tai kết thúc, sau đó chính là tiếng em bé khóc nỉ non vô cùng vang dội.

Theo tiếng khóc nỉ non kia xuất hiện, năm vong hồn khủng bố kia bắt đầu không an phận du đãng bên trong biệt thu.

Từ nay về sau.

Nơi đây sẽ là một quỷ trạch mới.

“Vương Sát Linh cũng chết rồi sao?"

Giờ phút này, bên trong văn phòng của tổng bộ, người ngồi trên bàn làm việc đã không còn là Tào Duyên Hoa, mà đã thành Vương Quốc Cường.

Vương Quốc Cường vừa mới hơn ba mươi tuổi, đang ở trong giai đoạn khỏe khoắn tràn ngập tinh lực nhất, nhưng mà sau khi ngồi lên vị trí này rồi, chút sức khỏe của hắn thật sự không đủ xài, tuy rằng mỗi ngày không cần phải xử lý quá nhiều chuyện, nhưng mỗi một chuyện đều làm người ta cảm thấy vô cùng đau đầu, cho nên hắn cũng bị buộc giống như Tào Duyên Hoa, mỗi ngày đều nhíu mày hút thuốc.

“Tình hình càng ngày càng nghiêm túc, đội trưởng tổng bộ bắt đầu lần lượt rút lui, kế hoạch đội trưởng đã từng sắp xếp trước đó đã bắt đầu mất đi tác dụng, tuy rằng Hà Nguyệt Liên rời khỏi tổng bộ đã quay trở về, nhưng mà hiện tại cô ta đang ở thành phố Đại Xương, không thể đi chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa còn không thể cưỡng ép cô ta làm nhiệm vụ, nếu không cô ta không vui lại sẽ từ chức nữa.

Vương Quốc Cường thở dài.

1015 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận