Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3550: Phòng Số 3

Bởi vì ngay lúc hắn vừa đến gần là Vương San San cũng đã cảm nhận được.

“Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây thế?"

Vương San San ngồi trên ghế sofa xem ti vi, thấy Dương Gian xuất hiện cũng chỉ hơi xoay đầu nhìn thoáng qua. “Nhà của cô rộng, tôi cần để nhờ một vài thứ.

Dương Gian nói.

Vương San San hỏi:

“Cái gì thế?"

“Quan tài"

Dương Gian nói xong, dưới chân bắt đầu có nước đọng tràn ra, linh dị của quỷ hồ bắt đầu nhanh chóng xâm lấn xung quanh, sau đó từng cái quan tài bắt đầu nổi lên trên mặt nước.

Có quan tài màu đen, cũng có màu đỏ, cộng lại khoảng chừng mười cái.

“Cậu cảm thấy đặt một đống quan tài ở nơi này ổn sao?"

Giọng điệu Vương San San vô cùng lạnh nhạt, không khống chế được nhìn sang.

“Bên trong mấy quan tài này đều trống rỗng không có bất cứ thứ gì, sẽ không có nguy hiểm.

Dương Gian nói xong, mở nắp một cái quan tài ra.

Quả nhiên, bên trong trống rỗng không có thứ gì.

Nhưng nó lại toát ra một loại khí tức vô cùng quỷ dị, làm người ta cảm thấy bất an.

Chỉ là để bảo đảm an toàn, Dương Gian lần lượt mở nắp của tất cả quan tài ra kiểm tra một lượt, xác định không có sai lầm gì mới đóng lại.

“Mấy cái quan tài này chuẩn bị cho ai thế?"

Vương San San hỏi.

“Một cái trong số đó là chuẩn bị cho tôi, mấy cái còn lại tạm thời không xác định, cứ chuẩn bị trước, lúc nãy khó khăn lắm tôi mới cướp lấy, sau này có lẽ rất khó mua được.

Dương Gian nói.

Vương San San không hỏi thăm nữa, ngược lại nói:

“Chừng nào cậu mới rảnh mở cửa căn phòng thứ ba ở lầu hai ra xem thử?"

“Sao thế?"

Dương Gian hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai.

Cánh cửa của căn phòng thứ ba ở lầu hai được đúc từ vàng, có thể ngăn cách linh dị, không biết bên trong đang chứa thứ gì, đến tận thời điểm hiện tại Dương Gian cũng chưa từng mở ra xem thử.

Dù dùng quỷ nhãn thăm dò thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái hộp bằng vàng rất lớn.

“Không có gì, chỉ là buổi tối mấy ngày hôm nay hình như căn phòng đó phát ra một ít tiếng động, cũng có thể là tôi đã nghe lầm, tôi dùng máy theo dõi cũng không ghi lại được âm thanh gì?

Vương San San nói.

“Khoảng mấy giờ thì phát sinh chuyện này Dương Gian lập tức nhíu mày.

Căn phòng đã yên lặng vài chục năm lại đột nhiên xuất hiện động tĩnh, đây cũng không phải là tin tức hay ho gì. “Chắc khoảng gần mười hai giờ.

Vương San San nói.

Dương Gian nói:

“Được rồi, chờ tôi giải quyết xong chuyện của mình rồi sẽ mở ra xem thử, xử lý tai họa ngầm, nếu trong khoảng thời gian này cô cảm thấy sợ hãi thì có thể dọn ra khỏi nơi này, tôi sẽ sắp xếp nơi ở khác cho cô.

“Không cần, ở nơi đây cũng khá tốt, hơn nữa tôi không sợ, nếu bên trong thật sự có thứ gì đó đáng sợ chui ra thì tôi còn có thể thông báo cho cậu ngay.

Vương San San nói.

Cô đang yên lặng giám sát cánh cửa này thay Dương Gian.

“Vậy làm phiền cô rồi.

Dương Gian cũng không từ chối ý tốt của Vương San San.

“Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi, cậu đi lo chuyện của cậu đi, đừng để ý đến tôi"

Vương San San nói.

Dương Gian gật đầu, sắp xếp gọn gàng mấy cái quan tài kia xong lập tức rời đi.

Hắn lại đi đến một nơi yên ắng khác, sau đó yên lặng vớt giấy da người từ trong hồ nước lên.

Trên mặt giấy da người màu nâu sẫm hiện lên một hàng chữ màu đen vặn vẹo.

Thời gian còn sót lại trước khi lệ quỷ khôi phục: Hai ngày Dương Gian còn chưa kịp nói chuyện với giấy da người, một tin tức quan trọng đã hiện ra.

“Quả nhiên thời gian của mình chỉ còn lại có hai ba ngày.

Dương Gian im lặng không nói gì, trong lòng ít nhiều gì cũng đã tính trước được sẽ có kết quả như thế này. Dù sao giờ phút này cảm giác lệ quỷ khôi phục càng thêm mãnh liệt, dựa theo kinh nghiệm của bản thân hắn để phán đoán thì không còn bao lâu nữa sẽ đạt đến giới hạn kia.

“Chỉ còn sót lại hai ngày, nếu trong vòng hai ngày này vẫn không tìm được phương pháp giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục, vậy thì mình buộc phải tiến vào bên trong quan tài màu đỏ, mà đây chính là kết quả mà giấy da người muốn nhìn thấy, hiện tại nó không thể hại chết mình, phương pháp tốt nhất chính là làm mình biến mất khỏi thế giới này.

Dương Gian nhìn giấy da người trong tay, trong lòng cũng đoán được đại khái cái thứ này đang suy nghĩ cái gì. Kể từ sau chuyến đi đến trấn Bạch thủy, mọi toan tính của giấy da người đều thất bại, dường như nó đã không thể vực dậy nổi nữa, phần lớn thời gian đều vô cùng hợp tác, cho dù có một ít ý đồ xấu thì cũng rất dễ dàng đoán ra được.

Nhưng mà lần đi đó ở trấn Bạch Thủy cũng rất nguy hiểm.

Suýt chút nữa đã làm cho giấy da người khống chế được quỷ đồng.

“Ngoại trừ tiến vào bên trong quan tài sống tạm ra thì còn có cách gì khác để giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục của tôi không?"

Dương Gian mở miệng hỏi.

Mấy chữ to màu đen vặn vẹo trên giấy da người lại nhanh chóng biến mất tăm, thay vào đó là một câu nói vô cùng quen thuộc.

“Tôi tên là Dương Gian, khi cậu đọc được những câu chữ này thì tôi đã chết. Hôm nay, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày bản thân tôi bị lệ quỷ khôi phục, trong vòng hai ngày này tôi nhất định phải tìm được cách để sống sót, mặc dù tôi đã lấy được quan tài màu đỏ ở trong cổ trấn Thái Bình, nhưng cái quan tài kia không phải là sự lựa chọn hàng đầu của tôi, vì tôi không muốn sống tạm bên trong đó.

1104 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận