Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3247: Từ Bỏ

“Nếu như bây giờ muốn đổi ý vẫn còn kịp, mấy người Dương Gian đều đi xử lý sự kiện quỷ đói, tin chắc sẽ không thể kết thúc nhanh như thế"

Sau đó, trong đầu Vương Sát Linh xuất hiện một ý tưởng điên cuồng. Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong vài giây, hắn đã thở dài gạt bỏ nó đi.

“Cũng đã đến nước này, nếu muốn giải quyết nguyền rủa của nhà họ Vương ở đời của mình đã là chuyện không thể nào, nếu đã thế thì chẳng bằng nghĩ thoáng một chút, lót đường cho đời sau, để đời sau giải quyết vấn đề này, hiện tại mình còn phải đi làm chuyện quan trọng hơn, Lâm Bắc nói đúng, nếu như kế hoạch thuyền cứu nạn của tổ chức quốc vương thành công, như vậy tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa"

Sau khi trầm tư một lúc sau, Vương Sát Linh nghĩ thông suốt, hắn không rối rắm mấy chuyện kia nữa, thừa nhận thất bại của chính hắn, quyết định bước ra một bước quan trọng này, từ bỏ thân phận người bình thường, trở thành một ngự quỷ nhân.

Vương Sát Linh đứng lên, tìm ra hai cái rương màu vàng trong mớ rương kia.

Hắn đã lập kế hoạch điều động sức mạnh linh dị này từ lâu rồi, đến cả lệ quỷ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Tính đến thời điểm hiện tại thì con này chính là phương án lựa chọn tối ưu nhất đối với mình"

Vương Sát Linh quan sát hai cái rương vàng ở trước mặt hắn.

Một cái rương đang giam giữ một con lệ quỷ có tên là quỷ nuôi thi.

Con lệ quỷ này rất đặc biệt, một khi sử dụng nó xong, cơ thể sẽ lập tức biến thành một xác chết lạnh như băng, đồng thời thi thể sẽ được lệ quỷ chăm sóc, bảo vệ rất tốt, mãi đến khi toàn bộ thi thể hoàn toàn bị linh dị ăn mòn, hòa làm một với quỷ nuôi thi.

Lúc trước khi Vương Sát Linh giam giữ lệ quỷ này đã từng tận mắt nhìn thấy, con lệ quỷ này dùng một loại thủ đoạn quỷ dị nào đó thai nghén một cái chân không còn lành lặn của người chết, biến nó thành một xác chết hoàn hảo lần nữa.

Vì dù hắn có bị tách rời, chỉ còn lại một chút ít tứ chi không được tròn vẹn thì linh dị của lệ quỷ cũng sẽ khôi phục lại hoàn toàn thân thể của hắn, hơn nữa linh dị của quỷ nuôi thi càng mạnh, tốc độ khôi phục cơ thể lại càng nhanh, có lẽ khôi phục hoàn toàn cũng giống như Dương Gian khởi động lại bản thân vậy.

Mà ở bên trong cái rương còn lại là đang chứa một món vật phẩm linh dị.

Đó là một cái mũ tròn màu đen cũ kỹ, trên cái mũ này có một con lệ quỷ đáng sợ bám vào, một khi đội nó lên thì lệ quỷ sẽ ăn mòn ý thức của người đó, âm thầm lặng lẽ thay đổi hành vi cử chỉ của người đội, cuối cũng người đội cũng không còn là chính mình, nhưng mà tương ứng với đó, sau khi đội cái mũ tròn này lên ý thức của người đội cũng sẽ được lệ quỷ bảo vệ, những linh dị khác không thể dễ dàng gây nguy hiểm cho người đội nón. “Quỷ nuôi thi bảo vệ thân thể, mũ tròn màu đen bảo vệ ý thức, dưới điều kiện không cần để ý sự cân bằng linh dị và lệ quỷ khôi phục thì mình muốn chịu đựng mấy tháng chắc cũng sẽ không thành vấn đề, chờ vượt qua cửa ải này xong mình lại đi tìm cách cân bằng lại linh dị, nếu không vượt qua được cửa ải này thì có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì?

Vương Sát Linh nói thầm trong lòng, sao hắn có thể không biết lần này đi đánh nhau với tổ chức quốc vương sẽ nguy hiểm đến cỡ nào chứ.

Dựa vào ngự quỷ nhân của giới linh dị trong nước đối kháng ngự với quỷ nhân của tổ chức quốc vương, người thông minh đều biết được hai bên chênh lệch đến mức nào, nếu không phải Dương Gian săn giết thành công một vị quốc vương, hòa lại một ván, hắn tin chắc chưa khai chiến thì giới linh dị trong nước cũng đã hỏng mất.

Đội trưởng cũng không phải kẻ ngu, nếu biết rõ dưới tình huống chắc chắn sẽ thua thì hoàn toàn không thể nào tổ chức được cuộc họp đội trưởng kia, dù sao mặc dù tình hình có trở nên ác liệt hơn nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự sinh tồn của các đội trưởng.

Nhưng mà bây giờ Dương Gian làm cho tất cả mọi người nhìn thấy được hi vọng, cho nên Vương Sát Linh có thể kết luận, cuộc họp đội trưởng ngày mai có thể diễn ra một cách thuận lợi.

Suy nghĩ lung tung một lúc, Vương Sát Linh vứt đi những suy nghĩ vớ vẩn kia, cuối cùng vẫn mở ra cái rương chứa quỷ nuôi thi.

Theo mùi xác thối tràn lan, lệ quỷ được thả ra ngoài, cùng lúc đó, ánh đèn xung quanh cũng đột nhiên tắt ngúm.

Lúc này, Vương Sát Linh chân chính bước lên con đường ngự quỷ nhân.

Trở thành ngự quỷ nhân là một chuyện rất đau khổ.

Từng tiếng kêu rên đầy đau đơn vang lên từ bên trong căn phòng an toàn tối thui, cảm giác bị linh dị ăn mòn cũng không tốt đẹp gì cả.

Nhưng mà thời gian cũng sẽ không kéo dài quá lâu.

Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, tất cả mọi thứ bên trong phòng an toàn đều lắng xuống, sau đó ánh đèn lại sáng lên, Vương Sát Linh mặt mày lạnh tanh từ bên trong đi ra.

Lúc này, cơ thể hắn không còn ấm áp giống như người sống nữa, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí tức lạnh lẽo quái dị, mà trên đầu hắn còn đội một cái mũ tròn cũ kỹ không phù hợp với thời đại.

1078 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận