Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3489: Không Ổn Rồi

Giờ phút này, sắc mặt Diệp Chân vô cùng âm u, hắn đã không còn tự tin kiêu ngạo như lúc trước, nếu có cũng chỉ còn lại vẻ cẩn thận và bất an.

Tuy rằng hắn rất trẻ trâu, nhưng hắn lại rất thông minh, nếu không cũng không có khả năng sống trong giới linh dị đến tận bây giờ.

Trong lần đối kháng lúc nãy đã làm Diệp Chân biết rất rõ ràng, lệ quỷ ở đối diện không phải là thứ mà hắn có thể đối phó được, hắn gần như chỉ muốn cầm chân không cho lệ quỷ quay trở về thuyền U Linh thôi mà cũng đã phải liều mạng, nhưng mà hắn cũng không thể kéo dài thời gian được quá lâu.

Vì lúc này Thuyền Trưởng đã cực kỳ gần thuyền U Linh rồi, gần như đã đứng ở dưới thuyền U Linh, chỉ còn hơn mười mét nữa là nó đã có thể tiến vào bên trong khoang thuyền của thuyền U Linh. Nhưng dù là thế, Diệp Chân vẫn cứ cản ở phía trước, ngăn cản bước chân của lệ quỷ.

Hắn không lui lại, vì hắn đã hứa với Dương Gian sẽ giúp đỡ ngăn cản lệ quỷ này lại, thân là một người đàn ông, nếu như đã đồng ý, vậy không thể không đi làm.

Chỉ là hiện tại trạng thái của Diệp Chân thật sự có chút tệ.

Giờ phút này, thanh trường kiếm vặn vẹo trong tay hắn không biết đã rơi xuống nơi nào, đó là cái giá hắn phải trả trong một lần đối kháng thất bại với lệ quỷ, ngoại trừ cái này ra, trên người hắn còn có vài miệng vết thương cực kỳ đáng sợ, giống như là một bộ thi thể bị tách rời thành vài khối sau đó lại may lại lần nữa, hơn nữa miệng vết thương còn thường xuyên bị nứt ra.

Dù là linh dị của kẻ chết thay thì hiện tại cũng không thể làm bản thân hắn khôi phục lại.

Lúc trước khi Diệp Chân và Dương Gian cùng nhau xâm nhập vào thuyền U Linh cũng đã từng gặp phải tình huống như thế, chỉ là lúc đó hắn phải đối mặt với đòn tấn công của một đám lệ quỷ, mà lần này thì chỉ phải đối mặt với một lệ quỷ duy nhất.

Nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài nữa, dù có là Diệp Chân thì cũng sẽ chết.

Chỉ có điều, Diệp Chân trả giá nhiều như thế, không phải là không có thu hoạch gì, hắn lấy được một cây đinh quan tài loang lỗ rỉ sét.

Trong quá trình đối kháng với lệ quỷ, Diệp Chân mạo hiểm suýt chút nữa bị đóng đinh để cướp lại cây đinh quan tài này về, nhưng mà Diệp Chân cũng biết được thứ này không có tác dụng gì với lệ quỷ, nhưng mà hắn lại càng biết rõ, nếu như lệ quỷ cứ mãi nắm cây đinh quan tài này trong tay, như vậy tình cảnh của hắn sẽ lại càng thêm bị động.

“Cái thứ quỷ này, chúng ta tiếp tục chiến đấu tiếp đi"

Diệp Chân hừ lạnh, sau đó tiện tay quăng đinh quan tài sang một bên.

Bịch.

Đinh quan tài nhanh chóng chìm vào bên trong quỷ hồ, trong nháy mắt đã biến mất tăm.

Hắn tuyệt đối không thể để lệ quỷ cướp lại cây đinh quan tài này, cho nên dứt khoát để nó chìm xuống đát hồ, dù sao đợi Dương Gian quay về là lại có thể vớt nó lên lần nữa.

Giờ phút này Thuyền Trưởng hơi chuyển động đôi mắt tĩnh mịch, sau đó dừng lại ở trên người Diệp Chân, giống như là đang suy nghĩ nên quay về chui vào trong khoang thuyền để giết Dương Gian, hay là ở lại đây để xử lý Diệp Chân.

Đối với nó mà nói, hai người này đều nên chết đi, điểm khác biệt duy nhất chính là ai chết trước ai chết sau mà thôi.

“Không nhúc nhích? Mày sợ Diệp mỗ tao rồi sao?"

Lúc này Diệp Chân cũng đã nhận ra lệ quỷ có chút khác thường, không còn liên tục đi về phía thuyền U Linh giống như từ nãy đến giờ nữa, ngược lại đứng sừng sững tại chỗ không hề nhúc nhích.

Chỉ là đôi mắt tĩnh mịch kia quá đáng sợ, cứ đăm đăm nhìn chằm chằm vào hắn, làm người ta sởn tóc gáy.

Nhưng mà ngay sau đó, chuyện khác thường đột nhiên xuất hiện.

Diệp Chân đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, ánh sáng giống như bị thứ gì đó che khuất, làm hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên. Lần thoáng nhìn này làm cho con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại.

Thi thể, hàng đống thi thể lít nha lít nhít, giống như che trời từ trên đỉnh đầu rơi xuống như trút, số lượng thi thể nhiều đến mức có thể bao phủ cả người hắn, hơ nữa bên trong quá trình rơi xuống này, không ngờ lại có rất nhiều thi thể đều mở mắt thức tỉnh lại.

Đó không phải là thi thể... tất cả đều là lệ quỷ. Trong nháy mắt này, dường như toàn bộ lệ quỷ trên thuyền U Linh đều rơi xuống hết cùng một lúc, không còn rơi xuống lần lượt từng chút một nhỏ lẻ như lúc trước nữa.

“Chết tiệt"

Diệp Chân vừa sợ vừa giận, hắn nắm chặt lấy hai nắm đấm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm như thế nào.

Vì một đống linh dị dày đặc như thế này bao phủ đến, hắn hoàn toàn không còn chỗ để trốn.

Đến cả con búp bê da người quỷ dị đang nằm trên lưng hắn giờ phút này cũng ngậm miệng lại, không còn nói chuyện với Diệp Chân nữa.

Có lẽ trong mắt của búp bê con rối này, Diệp Chân đã là một người chết, nó đã tính toán vứt bỏ ký chủ này, đi đổi thành người khác.

Diệp Chân rống giận đánh trả, hắn bạo lực miễn cưỡng đánh lui vài cái tử thi lạnh như băng, nhưng mà hắn lại quá nhỏ bé, hoàn toàn không làm nên chuyện gì, không thay đổi được bất cứ thứ gì, không đến mấy giây sau, hắn đã bị một đống lệ quỷ chôn vùi, mà tiếng rống giận kia cũng bị linh dị đáng sợ bao lực bóp tắt.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều rơi vào yên lặng như chết chóc.

1143 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận