Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3659: Họ Tôn

Sau khi đi vào viện dưỡng lão, Hạ Phong lập tức trò chuyện với viện trưởng, nhận được sự cho phép rồi, sau đó mới chuẩn bị bắt đầu chính thức phỏng vấn.

Hắn cũng không sốt ruột, bắt đầu lựa chọn mục tiêu phỏng vấn.

Trong viện dưỡng lão có rất nhiều ông cụ bà cụ, nếu cứ dựa theo thứ tự lần lượt đi phỏng vấn thì hắn không có quá nhiều thời gian như thế, dù sao Hạ Phong còn phải đi công tác, đi làm, kiếm tiền, cho nên hắn chỉ có thể chọn một vài người lớn tuổi để phỏng vấn, cho nên hắn cần phải đi tuyển chọn cẩn thận.

Hạ Phong làm nghề rất nhiều năm, ít nhiều gì cũng có được chút năng lực nhìn người, có một vài cụ già trông có vẻ khá bình thường, nhưng mà trên gương mặt của những người đó lại viết đầy chuyện xưa.

“Bắt đầu từ ông cụ kia trước đi?

Hạ Phong nhanh chóng phát hiện ra một ông cụ, ông cụ kia ngồi trên xe lăn, ngồi dưới một gốc cây đại thụ, tắm mình dưới ánh nắng mắt trời loang lổ kia, trông có vẻ vô cùng cô đơn, mà hộ công không biết đã đi đâu, cũng không ở bên cạnh bầu bạn.

Nhưng mà ông cụ kia lại híp mặt, ngủ gật, dường như đang hưởng thụ tất cả mọi thứ, có vẻ vô cùng thích ý.

“Một ông cụ có thể hưởng thụ nỗi cô đơn, nội tâm nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, người như thế này, thời còn trẻ nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện không bình thường"

Hạ Phong nói thầm trong lòng.

Hắn cầm quà tặng bước qua đó.

Ông cụ ngồi trên xe lăn cũng không để ý đến có người đến gần, dường như đã ngủ thật rồi.

“Cụ ơi, cụ ơi, tỉnh lại, cụ có nghe con nói không?"

Hạ Phong ở bên cạnh gọi khẽ, tuy rằng quấy rầy người già nghỉ ngơi là một hành vi không quá lễ phép, nhưng hắn cũng hết cách rồi, dù sao hôm nay hắn chỉ có hai tiếng đồng hồ để phỏng vấn.

Ông cụ chậm rãi mở mắt, ông nhìn thoáng qua:

“Nhóc con, nhóc là con cái nhà ai, sao chưa bao giờ nhìn thấy nhóc?"

“Thật xin lỗi, làm phiền ông nghỉ ngơi, con là phóng viên, đang làm phỏng vấn, ông có rảnh không? Con có thể hỏi ông một vài vấn đề không, sẽ nhanh thôi, không mất quá nhiều thời gian của ông đâu"

Hạ Phong vô cùng khách sáo nói, đồng thời lấy bút ghi âm ra.

“Phỏng vấn? Không có hứng thú, cậu đi tìm người khác đi.

Ông cụ từ chối.

“Ông vui lòng nhận lấy phần quà tặng này, con thật lòng hi vọng ông có thể chấp nhận phỏng vấn, làm ơn"

Hạ Phong đưa quà tặng lên, lại năn nỉ lần nữa.

Ông lão hừ lạnh, quăng quà tặng sang một bên, không hề nể mặt Hạ Phong chút nào.

“Lão Trương, tính cách của ông vẫn cứ đáng ghét như thế, cậu nhóc này lễ phép như thế, còn tặng quà cho ông, chỉ hỏi ông vài câu thôi mà ông còn không chịu, chẳng trách không có ai chịu nói chuyện với ông, ông sống cô đơn suốt đời cũng là đáng"

Lúc này, một ông cụ đang đi dạo gần đó nhìn thấy cảnh này, không nhịn được lên tiếng.

Ông cụ được gọi là lão Trương đang ngồi trên xe lăn hừ lạnh nói:“Ông tốt thế thì đến đây nhận phỏng vấn đi, tôi không có hứng thú"

“Ông khỏi cần nói, tôi rất thích được phỏng vấn, nhóc con, lại đây, cậu lại đây phỏng vấn tôi, muốn hỏi cái gì thì cứ việc hỏi, tôi tốt tính hơn ông ta nhiều, thích có người nói chuyện với tôi nhất.

Ông cụ đang đi dạo kia đã đi đến, ngồi xuống một gốc cây đại thụ.

Hạ Phong xấu hổ cười cười, nhưng cũng không tiện từ chối, lập tức dời mục tiêu đi, phỏng vấn ông cụ đi dạo này:

“Ông ơi, ông họ gì ạ?"

“Tôi họ Tôn"

Ông cụ Tôn này rất nhiệt tình:

“Cậu nhóc, cậu đừng đứng, lại đây, ngồi ở đây này, ngồi phỏng vấn cho khỏe, đứng mệt lắm"

“Dạ vâng, ông cụ Tôn, con bắt đầu phỏng vấn nha.

Hạ Phong mở bút ghi âm ra:

“Ông cụ Tôn, con muốn hỏi câu hỏi đầu tiên, ông có tin rằng trên đời này có quỷ không?"

“Hả? Cái gì? Quỷ hả?"

Ông cụ Tôn vội vàng lắc đầu:

“Tôi không mê tính, tôi là người theo chủ nghĩa khoa học, tuy rằng khi tôi còn trẻ có rất nhiều người bạn kể chuyện ma cho tôi nghe, nói chỗ nào đó có quỷ, chỗ kia kia có người chết, nhưng tôi không hề tin, nếu thật sự có quỷ thì sao tôi chưa từng gặp được chứ? Nhóc con, tôi thấy cậu cũng còn trẻ, sao lại mê tín như thế? Vậy là không tốt đâu, tôi kể cho cậu nghe chuyện khi xưa tôi giành chức đại ca bảng một, cậu biết đại ca bảng một là cái gì không...

Ông cụ Tôn này đã mở ra đề tài, bắt đầu lải nhải, chuẩn bị phóng đại một ít công tích vĩ đại thời còn trẻ của ông ta.

Hạ Phong nhìn thấy cảnh này cũng không bực, hắn đang nghĩ cách là thế nào để chuyển đề tài, hoặc là nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn này.

Bởi vì ông cụ Tôn này hoàn toàn không giống như một người có chuyện xưa, không đáng lãng phí thời gian để đi phỏng vấn.

“Năm đó quỷ hoành hành nguy hiểm như thế, sao lại vẫn để cho ông già ngu ngốc như ông còn sống chứ, ông nên may là cả đời ông cũng không gặp được quỷ, nếu gặp quỷ thì tên ngu xuẩn ông đã chết từ lâu rồi? Ông cụ Trương ngồi trên xe lăn ở bên cạnh đột nhiên nổi giận, mở miệng mắng ông cụ Tôn kia.

1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận