Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3356: Xong

Số lần khởi động lại bản thân của Dương Gian cũng hạ thấp đi rất nhiều, mà vết thương do linh dị để lại trên người Diệp Chân cũng theo sức mạnh của kẻ chết thay mà bắt đầu dần dần biến mất.

Cảm nhận được trạng thái dần dần trở nên tốt hơn, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói rồi, nếu hai người chúng ta bắt tay với nhau thì trên đời này không có thứ gì có thể uy hiếp đến sự an toàn của hai người chúng ta.

Diệp Chân cười lớn nói, hắn lại một lần nữa khôi phục lại sự tự tin, trở nên hăng hái, vẻ chật vật và suy sút lúc trước đã biến mất sạch sẽ.

Nét nghiêm túc trên gương mặt Dương Gian lại không hề giảm đi:

“Hiện tại vui mừng có quá sớm, tuy rằng dưới tình huống chúng ta hợp tác có thể đối kháng được những nguy hiểm ở xung quanh, nhưng mà tình hình trên thuyền U Linh còn tệ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, quỷ bên trong khoang thuyền còn chưa được thả ra hết, có lẽ từ nãy đến giờ anh cũng đã cảm nhận được, tần suất quỷ tấn công chúng ta còn đang tăng lên.

“Chừng nào chúng ta chống cự được đến lúc tần suất tấn công giảm bớt thì mới xem như chúng ta hoàn toàn vượt qua nguy hiểm lần này"

“Cậu chính là Dương Vô Địch, từ lúc nào mà lại trở nên do dự không quyết đoán như thế, đây không giống như phong cách làm việc của cậu, lúc này cậu phải nên tự tin một chút mới đúng, phải biết rằng kẻ mạnh cũng không sợ thất bại, chỉ sợ có một trái tim yếu đuối, chỉ cần trong lòng vô địch, vậy thì thất bại một hai lần cũng không sao cả.

Diệp Chân nghiêm túc dạy dỗ, truyền dạy cho Dương Gian một ít kiến thức vô dụng.

Dương Gian lười không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, để tránh cho bị những tu tưởng quái dị của hắn đồng hóa, hắn không nói nhiều nữa, tập trung tình thần đối phó với những nguy hiểm ở xung quanh. Mặc dù đã có Diệp Chân giúp đỡ, nhưng hiện tại hắn cũng không nhẹ nhàng hoàn toàn.

Lệ quỷ chui ra từ trong bóng đêm thâm thủy kia giống như vô cùng vô tận, đòn tấn công linh dị cứ nối tiếp liên tục không dùng, dao bổ củi trong tay hắn không biết đã tách rời bao nhiêu thân hình lệ quỷ, nhưng mà vẫn cứ không có tác dụng gì, nhưng con lệ quỷ bị tách rời kia chưa yên lặng lại được bao lâu, chẳng mấy chốc sẽ lại sống lại một lần nữa Mặc dù không có cách nào thấy rõ hoàn toàn tình hình ở xung quanh, nhưng Dương Gian có thể cảm nhận được số lượng lệ quỷ ở xung quanh đang liên tục chồng lên.

“Nếu không phải mình liên tục khởi động lại, hơn nữa Diệp Chân liên tục chết thay, có thể thể triệt tiêu hết các đòn tấn công linh dị trí mạng, đổi thành các đội trưởng khác, hoặc là các quốc vương khác đến thì trong vòng một phút chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn không có cách nào sống sót.

Dương Gian âm thầm kinh hãi.

Nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, hai người hợp tác tiếp tục đau khổ dày vò trong bóng đêm, vốn định chịu đựng đến khi thuyền U Linh trở lại bình thường, xua tan bóng đêm đi, nhưng mà hiện thực lại tàn khốc hơn trong tưởng tượng rất nhiều, hai người không thể chống cự đến lúc bóng đen tan đi, ngược lại lại chịu đựng đến lúc không thể nào chống đỡ được nữa.

Cái cảm giác dần dần bị kiệt sức này cũng đủ làm cho bất cứ kẻ nào cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này Diệp Chân cũng đã không lạc quan như lúc trước nữa, có lẽ hắn đã cảm nhận được bản thân có khả năng sẽ chết ở chỗ này, bắt đầu trở nên im lặng đi. Tình hình của Dương Gian cũng không khác biệt lắm, tuy rằng hắn cảm thấy bản thân còn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, nhưng mà dưới tình huống không thể nhìn thấy hi vọng như thế này, cứ tiếp tục chống đỡ cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.

“Dưới tình huống không xảy ra bất cứ biến cố nào thì mình và Diệp Chân cũng sẽ chết vì mệt ở chỗ này Lúc này, Dương Gian đã có tỉnh táo nhận ra điểm này.

Hiện tại Chân lại mở miệng nói:

“Cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì chỉ có một con đường chết, tại sao chúng ta không hợp tác cùng nhau xông ra khỏi con thuyền này? Có lẽ làm thế có thể tìm kiếm được một con đường sống"

“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, hiện tại rời thuyền chỉ sẽ chết càng thảm hơn thôi, nơi này cũng không phải là hiện thực, không có ai biết nếu bị lạc trong nơi quỷ quái này sẽ có hậu quả như thế nào, thay vì đi đánh cược lên thứ không biết kia, còn không bằng tiếp tục chờ đợi ở nơi này, chỉ cần chịu đựng được, chúng ta có thể chờ đến lúc thuyền U Linh quay về hiện thực"

Dương Gian lập tức bác bỏ suy nghĩ này của Diệp Chân, hắn cảm thấy ý tưởng này càng nguy hiểm hơn.

Hiện tại nhảy xuống thuyền cầu sinh, tương đương với bóp tắt cơ hội sống sót cuối cùng kia.

Ở trên thuyền còn có khả năng sống sót, nhảy thuyền sẽ chỉ chết càng thảm hại hơn, lúc trước hắn rơi vào vùng nước biển kia, biết được loại cảm giác này, mà Diệp Chân may mắn hơn, không có rơi xuống biển, cho nên không có cách nào cảm nhận được mối nguy hiểm từ vùng biển rộng bên dưới con thuyền U Linh kia “Nhảy thuyền cũng không được, tiếp tục kéo dài ở chỗ này cũng sẽ xong đời, haizz, Diệp Chân tôi vô địch cả đời, không lẽ lại sẽ chôn vùi trên con thuyền rách nát này sao? Thật sự là rồng mắc cạn, hổ xuống đồng bằng” Diệp Chân ngửa đầu lên trời thở dài, giống như anh hùng cùng đường.

1159 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận