Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3618: Còn Rất Nhiều Lệ Quỷ

Trong cuộc đấu sức linh dị này, tạm thời chưa thể phân ra thắng bại.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này Dương Gian vẫn sẽ chiếm ưu thế.

“Chỉ là dựa vào xe buýt linh dị thì vẫn chưa đủ để làm Mạnh Tiểu Đổng mất đi năng lực hoạt động, nhưng nếu thêm cả quỷ huyết nữa thì sao?"

Ánh mắt Dương Gian ngưng lại, sau đó ngay vị trí hắn túm lấy cổ tay Mạnh Tiểu Đổng bắt đầu có máu tươi chảy ra.

Hơn nữa máu tươi chảy ra vô cùng quỷ dị, không hề rơi xuống mặt đất, ngược lại bắt đầu chảy dọc theo cánh tay khô gầy kia, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được mà nhuộm đỏ cánh tay của bà cụ đáng sợ kia.

Sau đó phạm vi máu tươi bao phủ càng lúc càng lớn, loại cảm giác tránh thoát trói buộc mà Dương Gian cảm nhận được đã biến mất, đồng thời lệ quỷ ở đối diện cũng dần dần yên lặng lại.

Sau khi quỷ huyết hoàn toàn bao phủ lấy thi thể của bà cụ này, cuối cùng thì đôi mắt đáng sợ kia cũng từ từ nhắm lại.

Mạnh Tiểu Đổng hoàn toàn rơi vào yên lặng.

“Quỷ huyết cộng thêm xe buýt linh dị là có thể mạnh hơn Mạnh Tiểu Đổng, lại còn có thể bỏ qua xâm lấn vô hạn của Mạnh Tiểu Đổng, nếu tính lên, cho dù có đặt trình độ của mình vào giữa những ngự quỷ nhân đứng đầu thời dân quốc thì cũng không coi như là yếu nhất, muốn xếp hạng giữa chắc là cũng không thành vấn đề gì. Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

Tuy rằng hiện tại hắn chỉ đối kháng với một Mạnh Tiểu Đổng mà không phải rất nhiều Mạnh Tiểu Đổng, hơn nữa Mạnh Tiểu Đổng còn chưa sử dụng búp bê chết thay và con rối lệ quỷ, nhưng mà hắn cũng chưa sửa dụng quỷ vực tầng thứ chín và khởi động lại vô hạn.

Cho nên đánh giá như thế này cũng không tính là quá khoe khoang, thậm chí coi như còn khá khiêm tốn. Xách lên lệ quỷ đã yên lặng, Dương Gian quăng nó vào trong quan tài màu đen, sau đó đóng nắp lại. Quan tài màu đen giống như một vật chứa giam giữ lệ quỷ tự nhiên, sau khi lệ quỷ tiến vào quan tài màu đen rồi sẽ lập tức yên tĩnh lại giống như tử thi, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì.

“Ngoại trừ con này ra, xung quanh còn có tám con lệ quỷ khác... Cũng không quá nhiều"

Sau đó hắn lại chuyển động quỷ nhãn.

Giờ phút này, tám bà cụ giống như y như đúc bắt đầu tiến đến gần nơi này.

Giờ phút này Dương Gian cũng không hề giữ sức nữa, hắn cầm trường thương màu đỏ, sử dụng vũ khí linh dị, lấy tốc độ nhanh nhất để xử lý sạch sẽ mấy lệ quỷ này, sau đó quăng tất cả lệ quỷ này vào bên trong quan tài màu đen giam giữ.

Sau khi cái quan tài màu đen này chứa khoảng chín tên Mạnh Tiểu Đổng xong, đã bị hắn phong kín lại hoàn toàn.

“Có lẽ nên chôn cất cái quan tài này ở bên trong cánh rừng ngoài nhà cổ, dựa sát gần mộ của Trương Động"

Dương Gian vuốt ve cái quan tài màu đen lạnh như băng, không hiểu sao hắn lại nghĩ như thế.

Hồ máu lại xuất hiện ở dưới chân, nuốt chửng toàn bộ cái quan tài màu đen này.

Lần này đến đây cũng coi như đã nhặt xác cho Mạnh Tiểu Đổng xong xuôi.

Nhưng Dương Gian cũng không vội vàng rời đi, hắn bước vào bên trong tòa chung cư cũ xưa này, sau đó nhanh chóng đi đến phòng 30.

1Hiện tại cửa nhà đang trong trạng thái mở ra, nội thất bên trong rất đơn giản, được bày biện vô cùng ngay ngắn, không có chút cẩu thả nào, cho dù đã hơn một năm trôi qua nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ, chỉ là có thêm một chút tro bụi, có vẻ có chút cô đơn mà thôi.

Dương Gian bước vào căn phòng 301 vô cùng nguy hiểm này, hắn nhìn lướt qua một vòng trong phòng khác, cuối cùng dừng tầm mắt ở trên bức tranh sơn dầu treo trên vách tường.

Tranh sơn dầu vẽ một người đàn ông trẻ tuổi điển trai, mặc quần áo thời kỳ dân quốc.

“Là tranh của Trương Động"

Dương Gian nhìn bức tranh này, thở dài.

Chắc là khi Mạnh Tiểu Đổng còn trẻ đã từng có một đoạn chuyện xưa với Trương Động.

Chỉ tiếc năm tháng chưa từng buông tha cho ai, hai người từng vô cùng khí phách hăng hái hiện tại đều đã bị lệ quỷ khôi phục, thành hai lão thi vô cùng khủng bố, một người ngồi trên ghế thái sư ở cổ trách, người còn lại phải nằm bên trong quan tài màu đen.

Hắn mang bức tranh này đi, định coi nó như là vật bồi táng của Mạnh Tiểu Đổng.

Sau đó Dương Gian lại bước vào trong phòng, định mang đi một ít di vật Mạnh Tiểu Đồng thường hay sử dụng lúc còn sống, nhưng mà hắn lại phát hiện dấu vết từng có người tiến vào trong phòng này, rất nhiều di vật đã biến mất, cũng không nhìn thấy bất cứ vật phẩm linh dị nào, đến cả cái giường gỗ màu đỏ trong phòng cũng đã biến mất.

“Có lẽ trước đó Hà Ngân Nhi và Lý Nhạc Bình đã đến nơi này rồi"

Dương Gian đoán thầm trong lòng.

Dựa vào thực lực của bọn họ thì hoàn toàn có thể né tránh Mạnh Tiểu Đồng, tiến vào phòng 301, mang đi một vài thứ một cách dễ dàng.

Nếu trong nhà đã bị dọn sạch, vậy thì Dương Gian cũng không ở lại quá lâu, lập tức xoay người rời khỏi nơi này.

1054 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận