Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 2917: Lớp Học

"Nói thật, bây giờ trạng thái của tôi không tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi tệ, cho nên đây là lần tập kích cuối cùng của tôi.

Nếu tôi chống đỡ được, mấy người sẽ bình an vô sự, còn nếu như không chống đỡ nổi thì tất cả cùng chết hết vậy."

Giọng nói của Trương Tiện Quang vang lên.

Với sự xuất hiện của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy ánh sáng trước mặt càng ngày càng sáng, cuối cùng còn đạt đến trạng thái gần như chói mắt.

Nhưng khi ánh sáng đạt tới cực hạn, khiến đám người có cảm giác mình sắp bị mù thì mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường.

"Hả?"

Hà Ngân Nhi là người đầu tiên mở mắt ra, những cảnh tượng trước mặt lại khiến cô choáng váng ngây ngẩn cả người.

Nơi này không còn là khoảng sân của một ngôi trường bị bỏ hoang mà là ở bên trong một phòng học tư thục cũ, trong căn phòng học này có rất nhiều học sinh, nhưng những học sinh kia lại có vẻ đã mất đi sắc thái, mặc quần áo màu đen, da xanh xao như làn da của người chết, mà điều quỷ dị nhất chính là họ đang đứng ở trong số học sinh này.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hà Ngân Nhi sững sờ.

"Đây không phải là thực.

Đây là một cảnh được tạo dựng lên bởi sức mạnh linh dị nào đó, hơn nữa cảnh tượng này không có trong thực tế, có lẽ nó nằm trong ý thức của tôi..."

Lục Chí Văn nói, hắn cũng đang ngồi trước một bàn học, không nhúc nhích tí nào.

Không phải hắn không muốn cử động, mà là không có cách nào động đậy.

Liễu Tam cũng ở gần đó, hắn muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.

"Xem ra ý thức của chúng ta đã bị một loại sức mạnh linh dị nào đó trói buộc, đây cũng là thủ đoạn của Trương Tiện Quang, lúc này hắn mới chính thức sử dụng sức mạnh linh dị của bản thân sao?"

"Ngoại trừ không thể động đậy, hình như thế này cũng không có ảnh hưởng gì khác."

Chu Đăng nói.

Hắn cũng đang ngồi ở trước một bàn học, trông giống như một học sinh.

"Có vẻ như chỉ có bốn người chúng ta bị lôi vào trong thế giới ý thức được tạo dựng bởi sức mạnh linh dị này, Dương Gian và Lý Nhạc Bình không ở đây, điều này cho thấy lần này Trương Tiện Quang đã thay đổi chiến lược, muốn một lần dẫn theo cả bốn người chúng ta".

Liễu Tam liếc nhìn Hà Ngân Nhi, Lục Chí Văn và Chu Đăng ngồi Ở xung quanh hắn, nhưng phòng học tư thục này không hề nhỏ, có ít nhất hai mươi đến ba mươi học sinh.

Họ ngồi lẫn vào trong đó trông không hề hòa nhập chút nào, lộ ra vẻ lạc lõng, mà ở nơi này, họ cũng không có cách nào khống chế bản thân, chỉ có thể bảo trì trạng thái bất động không nhúc nhích.

"Có cách nào thoát khỏi sự ràng buộc này, thoát khỏi nơi đây để trở về hiện thực không?"

Hà Ngân Nhi hỏi.

Liễu Tam nói: "Người thành thạo về sức mạnh linh dị ở phương diện này chỉ có tên Thẩm Lâm kia, nhưng lần trước anh ta đã mất tích trong sự kiện quỷ hồ... Còn một người nữa là Dương Gian, hình như có một con quỷ cẩu kỳ lạ thường ở bên cạnh cậu ta, có vẻ như con quỷ cẩu kia cũng hiểu biết về sức mạnh linh dị ở phương diện tập kích, nhưng hiện giờ Dương Gian không ở đây, cậu ta đang trong tòa nhà dạy học để tìm kiếm dấu vết của Trương Tiện Quang"

"Bây giờ xem ra đối phương thấy Dương Gian không ở đây nên muốn tranh thủ thời gian ra tay xử lý chúng ta nhân dịp Dương Gian vẫn chưa kịp phản ứng lại."

Hà Ngân Nhi nghiêm túc nói.

"Kẻ địch thật xảo quyệt."

Chu Đăng cảm thán.

Ngay lúc họ đang nói chuyện, cánh cửa phòng học tư thục cũ kỹ này mở ra vang lên một tiếng "két", một luồng khí tức lạnh lẽo tràn vào, ngay sau đây có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mặc bộ đồ cổ xưa, quanh thân đầy tử khí âm u và quỷ dị bước vào, trong tay người này còn cầm theo một thanh đao loang lổ vết gỉ sét.

Đây là Trương Tiện Quang sao? Không, đây không phải là Trương Tiện Quang.

Khuôn mặt của người này rất xa lạ, khắp khuôn mặt hắn đầy nếp nhăn, kèm theo đó từng vết bớt màu đen và xanh, toàn thân trên dưới không có một chút sinh khí nào giống như một bộ thi thể đã chết được bảy ngày vùng dậy làm xác chết.

"Là quỷ!"

Trong lòng bốn người lập tức hiện lên một suy nghĩ như thế.

Quỷ mang theo đao đi đến mà tất cả mọi người lại không thể động đậy, hệt như cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết.

"Không phải vậy chứ, Trương Tiện Quang còn có một chiêu này sao?"

Chu Đăng kinh ngạc thốt lên.

"Xuyt, đừng nói chuyện."

Hà Ngân Nhi lập tức nói.

Dường như con quỷ kia nghe thấy giọng nói của Chu Đăng, khuôn mặt âm u đầy tử khí quay về hướng này.

Con quỷ chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó nó cầm theo thanh đao chậm rãi đi về phía hắn.

"Thật sự tới đây à?"

Chu Đăng vội vàng ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn.

Hắn tiếp tục cố gắng giãy dụa nhưng vẫn như cũ, chẳng có tác dụng gì hết.

Nơi này không phải là bên ngoài, có vẻ như họ còn không thể vận dụng được sức mạnh linh dị, không cách nào đối kháng với quỷ.

Chỉ vừa đi được vài bước, con quỷ đột nhiên dừng lại, sau đó nó bỗng nhiên gio thanh đao trong tay lên bổ xuống đầu một học sinh ở bên cạnh.

Cậu học sinh xa lạ kia ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, sau khi đầu bị chém đứt thì cơ thể cũng bắt đầu nhanh chóng biến mất, cuối cùng không còn lại bất cứ thứ gì, và thế là có một chỗ ngồi bị bỏ trống.
Con quỷ tiếp tục đi về phía Chu Đăng, nó đi chưa được mấy bước lại năng thanh đao trong tay lên rồi bổ xuống, lại có một học sinh xa lạ biến mất khỏi tầm mắt, lại có thêm một vị trí bỏ không.

"Hình như con quỷ này động thủ không theo quy luật nào hết, hành động hoàn toàn dựa theo ngẫu nhiên".

Trong lòng Liễu Tam run lên, hắn cảm thấy nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì đám người họ cũng sẽ bị quỷ để mắt tới, sau đó một đao chém chết.

Nếu như chết ở chỗ này, có khả năng cơ thể của họ ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, khả năng cao là sẽ chết theo, nhưng ở trong tình huống như thế này đám người họ lại không có năng lực để phản kháng.

Vào đúng lúc này, một học sinh có làn da trắng bệch mặc quần áo màu đen đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Muốn sống sót ở chỗ này phải dựa vào vận may, ngoài ra không còn đường sống nào khác, tôi muốn nhìn xem vận may của các người như thế nào, liệu có bị rơi vào tầm ngắm của quỷ hay không"

"Trương Tiện Quang à?"

Nghe được giọng nói này, ánh mắt của tất cả mọi người di chuyển, nhìn về phía hắn.

"Tôi ở chỗ này cũng giống như các người, nếu như rơi vào tầm ngắm của quỷ cũng sẽ bị giết chết.

Tuy nhiên các người có tận bốn người còn tôi chỉ có một mình thôi, tính ra xác suất sống sót của tôi vẫn lớn hơn một chút."

Trương Tiện Quang tiếp tục nói.

"Thì ra là thế, đây chính là đòn tấn công cuối cùng của anh sao?"

Lục Chí Văn hỏi.

Trương Tiện Quang nói.

"Liều mạng đến bước này mà tôi vẫn chưa thắng được các người, thực lực của các người thật sự có chút vượt quá dự đoán của tôi.

Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó cho tình huống ngoài dự đoán này rồi, dù sao tôi đã lên kế hoạch lâu như vậy thì không thể để thua được."

"Cho nên anh dự định đồng quy vu tận với chúng tôi à?"

Hà Ngân Nhi lạnh lùng hỏi.

"Có lẽ chúng ta sẽ chết, những kế hoạch của tôi vẫn sẽ thành công"

Trương Tiện Quang nói.

"Hơn nữa sự tồn tại của tôi là để giữ chân đám đội trưởng các người, phòng ngừa các người quấy nhiễu kế hoạch của tôi."

Trong lúc hắn nói chuyện, con quỷ lại tới gần hơn nữa.

Một đao chặt xuống, cái đầu của một học sinh xa lạ lại lăn xuống mặt đất.

Chu Đăng tứa ra mồ hôi lạnh.

Bởi vì lúc này con quỷ đang đứng trước mặt hắn, chỉ cách hắn chưa đến hai mét, mà người học sinh bị chém đứt đầu kia ngồi ở vị trí ngay trước mặt hắn.

Hắn suýt chút nữa đã rơi vào tầm ngắm.

"Thật nguy hiểm!"

Trái tim Chu Đăng đập loạn xạ.

Nhưng vào giờ phút này, Trương Tiện Quang lại bổ sung thêm một câu.

"Trò chơi linh dị ngẫu nhiên bị quỷ chặt đầu này sẽ không dừng lại nếu không có sự cho phép của tôi.

Các người có thể may mắn trong chốc lát, nhưng theo thời gian trôi đi, người ở nơi này sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng nhất định các người cũng sẽ rơi vào tầm ngắm, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."

"Vậy trò chơi này vẫn phải dựa vào vận may à? Nếu không may mắn thì chắc chắn sẽ phải chết sao?".

Chu Đăng hỏi, nhưng khi trông thấy con quỷ đang ở ngay bên cạnh mình, hắn lại vội vàng ngậm miệng.

"Nếu đã dựa vào vận may, vậy chỉ khi nào Trương Tiện Quang bị rơi vào tầm ngắm của con quỷ trước, nếu không trò chơi linh dị này sẽ không kết thúc"

Liễu Tam lạnh lùng nói, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nghĩ đúng là xui xẻo.

Vốn hắn cho rằng mình có thể tạm thời lui về nghỉ ngơi, giao mọi chuyện lại cho Dương Gian, không ngờ Trương Tiện Quang lại là một tên vô liêm sỉ không có chút đạo đức như thế này, cứ nhắm vào người già yếu tàn tật như hắn.

"Ầm!"

Lại có thêm một cái đầu người lăn xuống mặt đất, bên người Chu Đăng lại mất đi một học sinh xa lạ.

Hắn rất may mắn, hai người ngồi ở phía trước và phía sau đã biến mất nhưng hắn vẫn còn sống.

Con quỷ cầm theo đạo không nhìn Chu Đăng, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, Hà Ngân Nhi lại bắt đầu căng thẳng, bởi vì chỉ cần nó đi ngang qua Chu Đăng thì sẽ tới ngay chỗ của cô.

Trái với họ, Trương Tiện Quang thật sự đã chọn một chỗ ngồi tốt, hắn ở rất xa, trong thời gian ngắn tuyệt đối không có nguy cơ rơi vào tầm ngắm của quỷ.

Khi Dương Gian về đến nơi, hắn đã nhận ra rằng tình hình không ổn.

Bốn người Liễu Tam, Hà Ngân Nhi, Chu Đăng và Lục Chí Văn đều đứng im tại chỗ không nhúc nhích, họ nhắm mắt lại, giống như đang chìm vào giấc ngủ sâu, không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài.

"Đây là một loại sức mạnh linh dị tấn công nhằm vào ý thức, cùng loại với sức mạnh linh dị như quỷ mộng.

Quả nhiên, Trương Tiện Quang muốn dẫn dắt mình rời đi để có thể xử lý những người còn lại.

Hắn biết mình đã khống chế được quỷ mộng, bến người còn có một con quỷ cẩu đi theo, cho nên đòn tấn công dạng này không có tác dụng với mình, do đó hắn mới thay đổi chiến lược tấn công."

Ánh mắt của Dương Gian khẽ nhúc nhích, chỉ liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe.

"Tuy nhiên, hắn lấy đâu ra tự tin có thể thành công trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhỉ?"

Trong lòng hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.

Nhưng hắn vẫn không chần chờ, dưới chân bắt đầu chảy ra nước đọng.

Hắn muốn lợi dụng quỷ cẩu để xâm nhập vào ý thức của mấy người này, giúp họ tỉnh lại từ trong hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận