Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3334: Lên Thuyền

Cũng may, mặt biển quỷ dị này cũng không làm người ta trầm luân giống như quỷ hồ, Dương Gian thử giãy dụa bơi lội, không ngờ lại thật sự thành công, hắn thành công trồi lên khỏi mặt biển.

Còn chưa kịp vui mừng.

Dương Gian đảo mắt đã nhìn thấy một con thuyền yên lặng cực lớn đang chạy về phía chính hắn, nếu không kịp né tránh, hắn nghi ngờ hắn sẽ lập tức bị con thuyền này nghiền nát chết tươi.

“Nhất định phải tìm cách lên thuyền Trong đầu hắn theo bản năng xuất hiện ý tưởng này.

Trực giác nào đó nói cho Dương Gian, nếu không thể lên thuyền sớm, một khi bỏ lỡ cơ hội, như vậy vĩnh viễn hắn sẽ không lên được con thuyền này, cũng vĩnh viễn không có cơ hội quay về hiện thực.

“Diệp Chân, anh ở đâu? Đã chết chưa, không chết thì la lên một tiếng"

Lúc này Dương Gian hô to, âm thanh vang vọng khắp xung quanh.

“Diệp mỗ tôi vẫn còn sống đây? Giọng của Diệp Chân vang lên, lúc này hắn giống như không có việc gì, một tay túm lấy một sợ dây thừng từ trên thuyền rũ xuống, cơ thể lơ lửng giữa không trung.

“Lúc nãy không phải anh bị rơi vào trong nước sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ đó"

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn, nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn lầm rồi không.

“Chỉ là một chút trắc trở nhỏ mà thôi, ta điều chỉnh lại rất nhanh, hơn nữa dễ dàng khắc phục được khó khăn, lập tức chuẩn bị lên thuyền rồi, nhưng mà còn cậu, sao lại chật vật như thế? Hiện tại tôi bắt đầu nghi ngờ về thực lực chân chính của cậu rồi.

Diệp Chân nói.

Dương Gian:

66 97 Hắn cảm thấy Diệp Chân chỉ là may mắn mà thôi, sau khi rơi xuống biển tùm được cọng dây thừng thả từ trên thuyền xuống, nếu không hắn còn sẽ thảm hơn mình, có lẽ sẽ bị nước biển cuốn đến một nơi không biết tên nào đó, rất khó để lên thuyền.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, Dương Gian cũng không hề do dự, hắn lập tức bơi về phía cọng dây thừng đang rũ xuống kia.

Bơi lội trong vùng nước biển lạnh như băng này cũng không coi như khó khăn, chỉ là mỗi một lần bị nước biển lướt qua đều làm Dương Gian cảm giác cực kỳ khó chịu, sức mạnh linh dị trong cơ thể cũng có cảm giác rời khỏi cơ thể. Cũng may cảm giác này cũng kéo dài không quá lâu.

Dương Gian vươn tay tùm được cọng dây thừng rũ xuống dưới kia, sau đó cánh tay dùng lực, trực tiếp rơi khỏi mặt biển, treo trên thuyền U Linh.

“Không tệ, chúng ta cùng nhau lên thuyền đi thôi, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc con thuyền U Linh này có cái gì kỳ lạ, lại có thể làm cho tất cả các cậu đều cực kỳ kiêng dè như thế, nếu có thể thì ngày hôm nay Diệp mỗ ta sẽ làm cho con thuyền U Linh này chìm vào đáy biển, làm nó vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế giới này, đã không có thuyền U Linh, trận chiến tranh này cũng không cần thiết phải tiếp tục diễn ra nữa.

Diệp Chân nói.

Lúc này hắn cực kỳ sốt ruột muốn làm thử, đánh chìm con thuyền này, một thân một mình bình ổn trận chiến tranh này.

Dương Gian nói:

“Anh đừng quá tự tin, trên con thuyền U Linh này tồn tại linh dị cực kỳ đáng sợ, nếu không cẩn thận sẽ chết ở trên thuyền, chuyện đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là bảo đảm bản thân có thể sống sót trên con thuyền này, tiếp theo phải chờ đợi con thuyền U Linh này xuất hiện ở trong hiện thực lực nữa, sau đó chúng ta phải rời khỏi đi ra ngoài.

Nói xong, hắn nhìn xung quanh.

Lúc này, khung cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi cực kỳ lớn, xung quanh không còn là biển rộng, cũng không nhìn thấy được tình hình của thành thị gần bờ biển, thay vào đó là một thế giới đen tối.

Trên thuyền U Linh đã tản ra ánh sáng mờ nhạt, chạy trong thế giới đen tối này, không có phương hướng cũng không có mục đích.

Mà hai người Diệp Chân và Dương Gian lại thừa dịp thời gian này theo sợi dây thừng kia nhanh chóng trèo lên thuyền U Linh.

Rất nhanh, một cú xoay người cực kỳ xinh đẹp, hai người hữu kinh vô hiểm, thuận lợi đáp xuống boong tàu. Trên boong tàu rộng lớn trống rỗng, ngoài trừ Diệp Chân và Dương Gian ra, không còn một bóng người nào nữa, nhưng điều làm hai người họ để ý chính là sợi dây thừng mà họ vừa mới túm lấy kia, một đầu còn lại của dây thừng tùy ý bị ném ở trên boong tàu, cũng không có buộc chặt trên thân tàu, càng không bị thứ gì đó đè lại. Điều này rất không bình thường.

Trọng lượng của hai người đủ để kéo sợi dây thừng này xuống, nhưng mà lúc nãy trong quá trình leo lên thuyền họ rõ ràng cảm nhận được đầu khác của dây thừng cực kỳ cứng cáp, không có vẻ như sẽ buông lỏng ra gì cả. Nhưng mà suy xét đến con thuyền này là một con thuyền U Linh, Dương Gian cũng không suy nghĩ quá lâu về chi tiết này, chỉ hơi để ý một chút, sau đó lại dời lực chú ý đến nơi khác.

“Thuyền U Linh này cũng khá bình thường mà, không có gì đáng sợ” Diệp Chân đỡ trường kiếm bên hông, cực kỳ tùy ý nói.

Dương Gian không nói gì, chỉ cầm trường thương màu đỏ trong tay đề phòng nhìn xung quanh, hắn muốn mở quỷ nhãn đã cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng, chậm rãi nhắm mắt lại, đến cuối cùng, không ngờ còn rơi vào ngủ say, mãi đến một hai phút sau quỷ nhãn mới thức tỉnh lại, nhưng sau khi thức tỉnh quỷ nhãn vẫn cứ như cũ, mở không đến mười giây là lại từ từ nhắm mắt lại lần nữa.

ra, thăm dò mọi thứ xung quanh, nhưng mà hắn lại phát hiện, quỷ nhãn mở ra còn không đến một giây 1107 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận