Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3625: Vẫn Còn Sống

Đối mặt với đòn tấn công đột ngột của La Văn Tùng, Dương Gian lại phản ứng cực kỳ nhanh, trong lúc đối kháng với nguyền rủa nhất định phải chết, hắn không chỉ có thể hóa giải nguy hiểm này, còn có thể tấn công ngược trở về.

Linh dị đỉnh cao của hai người va chạm, vừa nguy hiểm lại trí mạng.

Giờ phút này, Dương Gian đã bóp chặt lấy cổ của La Văn Tùng, quỷ thủ của hắn còn âm thầm mang theo sức mạnh của xe buýt linh dị, sức mạnh linh dị như thế này cũng đủ để làm một lệ quỷ khủng bố rơi vào yên lặng.

“Đòn đánh trả không tệ.

Nhưng mà giờ phút này, La Văn Tùng vẫn cứ híp mắt cười cười.

Bên trong nụ cười này còn ẩn chứa nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.

Giờ phút này ánh mắt Dương Gian hơi nhúc nhích, hắn cảm giác hiện tại quỷ thủ của hắn đã có chút cứng đờ, rõ ràng đã bóp chặt lấy cổ La Văn Tùng, nhưng mà khi hắn đang định dồn sức mạnh hơn thì bàn tay lại có chút không nghe theo sự điều khiển của hắn.

Lúc này hắn mới nhìn thấy từng khối thi đốm màu nâu tối màu đang xuất hiện trên mu bàn tay của hắn, hơn nữa còn đang liên tục lan tràn lên đến cánh tay, đồng thời sắc mặt cũng đã hơi tối đi một chút.

Trông chỉ là một lần tiếp xúc đơn giản, trên thực tế lại là La Văn Tùng dùng linh dị nhất định phải chết chồng lên để đối kháng với xe buýt linh dị, thậm chí còn dư sức làm thi đốm đáng sợ kia ăn mòn Dương Gian.

“Nếu ông chỉ đến mức này thôi, vậy thì hôm nay ông không phải là đối thủ của tôi"

Hai mắt Dương Gian lóe lên ánh sáng, tỏa ra màu đỏ tươi.

Giờ phút này quỷ thủ của hắn bắt đầu chảy ra từng giọt máu đỏ tươi lại sền sệt, những giọt máu kia bao trùm lên mu bàn tay, xóa sạch những thi đốm khủng bố, đồng thời bàn tay có chút cứng đờ kia cũng đã khôi phục tự do, mà một khi nó tự do, bàn tay lập tức dồn sức, nhất quyết muốn bóp nát cổ của La Văn Tùng.

“Người trẻ tuổi đừng nói mạnh miệng"

Giờ phút này La Văn Tùng cũng đã nhận ra sự xuất hiện của một loại sức mạnh linh dị khác trong cơ thể Dương Gian, ông ta phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đánh trả, ông ta nhanh chóng nâng bàn tay trông có chút khô gầy lên, sau đó vươn hai ngón tay chọt thẳng vào trán của Dương Gian.

Động tác này giống như đang muốn gõ vang một cánh cửa chứa đựng linh dị trí mạng nào đó.

Nhưng mà Dương Gian lại không hề né tránh, xung quanh cơ thể bốc lên ánh sáng đỏ, trực tiếp tiến vào trạng thái khởi động lại, hắn định dùng khởi động lại của quỷ nhãn để tránh né nguyền rủa nhất định phải chết của La Văn Tùng, đồng thời còn dùng quỷ thủ của hắn bóp chết cái vong hồn chuyên kiếm chuyện này.

Hai người lại một lần nữa đối đầu với nhau.

Đôi bên đều phải gánh chịu đòn tấn công linh dị của đối phương, xem xem rốt cuộc là ai chịu không được mà chết đi trước.

“Răng rắc!"

Một tiếng xương cốt nứt vỡ trong trẻo vang lên, cơ thể Dương Gian hơi lảo đảo, theo bản năng lùi ra sau vài bước, nhưng rồi lại nhanh chóng ổn định cơ thể, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Giờ phút này.

Trên trán Dương Gian đã có một miệng vết thương rất đáng sợ, máu đỏ tươi lại sền sệt không thể khống chế được mà liên tục chảy xuống.

Tuy rằng hắn bị thương, nhưng vẫn còn sống.

Điều này có nghĩa hắn đã chặn lại được một đòn tấn công nhất định phải chết của La Văn Tùng.

Ngược lại trạng thái của La Văn Tùng có vẻ càng tệ hơn, tuy rằng ông vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng mà trên cổ đã để lại một dấu ấn hình bàn tay đỏ tươi, dấu ấn này hãm sâu vào bên trong da thịt, thậm chí còn vặn gãy toàn bộ cổ ủa hắn, cho nên lúc này đầu của La Văn Tùng đã nghiêng về một bên.

“Ông thua rồi, La Văn Tùng"

Giờ phút này Dương Gian lại đột ngột tấn công lần nữa, cơ thể của hắn vẫn cứ toát ra ánh sáng đỏ, nhưng mà vết thương trên trán đã biến mất tăm, sau đó hắn vươn tay chộp lấy thanh trường thương màu đỏ đột ngột xuất hiện trong không khí.

Cơ thể La Văn Tùng hơi lắc lư muốn nhúc nhích, kết quả dấu tay màu đỏ trên cổ lại giống như gồng cùm xiềng xích ông ta, làm ông ta lảo đảo suýt chút nữa đã té ngã.

Đồng thời, cây nhang chiêu hồn đại biểu cho thời gian ông ta có thể tồn tại trên thế giới hiện thực cũng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn.

Ra tay trong thời gian ngắn đã tiêu hao rất lớn thời gian chiêu hồn của La Văn Tùng.

“Thật đúng là một hậu bối lợi hại, thật đúng là một đòn đánh trả vô cùng xinh đẹp.

La Văn Tùng vẫn cứ híp mắt mỉm cười. Trong lần đối đầu lúc nãy, ông buộc phải thừa nhận bản thân đã thua kém đi một chút. Không phải lời nguyền rủa nhất định phải chết của ông không đủ khủng bố, mà là Dương Gian đã dựa vào sức mạnh linh dị của bản thân để trả đòn một cách xuất sắc, quỷ hỏa đang bốc cháy hừng hực đã chặn lại phần lớn nguyền rủa tắt đèn nhất định phải chết, hồ máu bao phủ xung quanh lại chặn lại một lượng lớn nguyền rủa vừa mở cửa là nhất định sẽ chết, những nguyền rủa còn lại đã không còn đủ để giết chết hắn nữa. Cũng bởi vì Dương Gian có lòng tin vào bản thân, cho nên mới dám hứng chịu lời nguyền rủa nhất định phải chết kia mà tiếp tục trả đòn.

1059 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận