Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch thứ 2)

Chương 3669: Ánh Mắt Sắc Bén

“Con muốn cháu nội của ba chết sao? Đừng ăn cơm, mau đỡ ba dậy, đi xuống tầng hầm, còn nữa, gọi điện thoại cho Tiểu Lộc vợ con, gọi nó đừng đi làm nữa, nhanh chóng quay về.

Ông cụ Trương chống gậy, đi về phía tầng hầm.

“Đi xuống tầng hầm làm gì? Chỗ đó nhét một đống đồ lung tung, chả có cái cái gì hết. Hơn nữa còn vừa tối vừa ẩm, lại còn có chuột, con không đi?

Trương Đào vội vàng lắc đầu.

Ông cụ Trương sa sầm sắc mặt, lập tức quay đầu liếc nhìn.

Ánh mắt kia cực kỳ sắc bén, lại lộ ra chút sát khí, làm người ta phải run rẩy, đột nhiên ớn lạnh.

“Trương Đào, đừng có đôi co với ông nội của con, coi chừng ba đánh con một trận bây giờ"

Trương Văn Văn quát lớn nói.

Trương Đào rụt cổ, không dám có ý kiến gì nữa, sau đó vô cùng cẩn thận nói:

“Con gọi Lưu Hân qua, sau đó cùng nhau xuống tầng hầm.

“Nhanh lên"

Ông cụ Trương quát.

Chỉ chốc lát sau.

Ông cụ Trương dẫn theo con trai, cháu trai và cháu dâu, cùng nhau đi xuống tầng hầm ngầm.

Ánh đèn dưới tầng hầm rất mờ, không khí ngột ngạt, chứa đầy các loại đồ đạc cũ kỹ, có rất nhiều máy tính kiểu cũ, một đống lớn truyện tranh cổ lỗ sỉ, đĩa CD, còn có một ít bàn nướng BBQ đã hư, thậm chí còn có thể lôi ra mấy thùng Coca hết hạn sử dụng chưa uống hết.

“Di chuyển mấy thứ này đi.

Ông cụ Trương chỉ về phía trước nói.

“Trương Đào, lại đây phụ một tay"

Trương Văn Văn gọi con trai đến cùng nhau dọn dẹp đồ đạc.

Chờ dọn mấy thứ này đi rồi, ông cụ Trương mới bước qua, ông nhấn vài cái lên vách tường, một cái hộp bí mật xuất hiện, bên trong là một ổ khóa máy móc cực kỳ đặc biệt.

Cho dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng ổ khóa máy móc kia vẫn còn sáng như mới, lộ ra ánh sáng màu vàng kim.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Văn Văn không khỏi sửng sốt:

“Trong tầng hầm này còn có cửa ngầm sao? Ba, sao con lại không biết?"

“Nhóc con, còn có nhiều thứ con không biết được lắm, đây chính là căn phòng an toàn thứ hai do ông nội của con xây dựng khi xưa, không đến thời khắc bất đắc dĩ thì không được mở ra. Bây giờ đội ngũ thi công kia đã đào ra mấy cái quỷ quan mà Vương San San chôn xuống, nếu ba còn không ra tay thì chỉ sợ toàn bộ khu chung cư này đều phải chết sạch hết.

Ông cụ Trương hừ lạnh này.

Ông ta thao tác vài cái, cánh cửa ngầm lập tức mở ra.

Bên trong là một con đường, hơn nữa ánh đèn sáng lên, cực kỳ sáng sủa, Trương Đào và cô vợ Lưu Hân của hắn đều ngẩng người, liếc nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ thật sự không ngờ trong tầng hầm ngầm của nhà bọn họ còn ẩn giấu bí mật lớn đến thế này.

“Đi vào hết đi"

Ông cụ Trương chống gậy, khập khiểng bước vào.

Mấy người đi theo phía sau, tò mò quan sát căn phòng được gọi là phòng an toàn số hai này.

“Căn phòng ăn toàn này rất không đơn giản.

Giờ phút này Trương Văn Văn đã duỗi tay sờ lên vách tường kim loại trên đường đi Trong suốt đoạn đường đi dài bảy tám mét này, trên vách tường lại không sờ thấy bất cứ khe hở nào, tuy rằng bên trên có một ít tro bụi, nhưng sau khi lau lớp bụi này đi sẽ để lộ ra lớp kim loại sáng loáng, không có chút dấu hiệu bị oxy hóa hay ăn mòn nào. Công nghệ cao như thế này, còn có nguyên vật liệu, không biết đã tốn hết bao nhiêu tiền.

Sau khi đi hết con đường này, lại đi đến một căn phòng, nhưng mà giờ phút này mấy người Trương Văn Văn, Trương Đào đều mở to mắt, hoảng sợ nhìn khung cản ở đối diện, bởi vì ở một góc của căn phòng này đang chồng chất từng cục gạch vàng.

Đúng vậy, không hề nhìn lầm, thật sự là gạc vàng, mỗi một cục gạch vàng đều dùng laser khắc lên một ít con số, chẳng hạn như 999, 9, 1000G linh tinh, hơn nữa dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn sáng bóng đủ để soi bóng người, vừa nhìn là biết ngày hàng thật chứ không phải đồ giả.

“Vàng? Nhiều thế sao?

Trương Đào lập tức xông qua, muốn cầm vài cục lên, nhưng mà lại phát hiện vàng quá nặng, hắn chỉ có thể mỗi tay cầm một cục, sau đó kích động nhìn những người khác nói:

“Vợ à, em xem, là vàng, chúng ta phát tài rồi"

Giờ phút này Lưu Hân vẫn còn giật mình đứng yên tại chỗ, vẫn rất ngạc nhiên và hoảng sơ.

Trương Văn Văn cũng không nhịn được bước về phía trước vài bước, cầm vài cục lên, sau đó lập tức ngẩn ngơ:

“Ba, cái này, sao nơi đây lại có nhiều vàng đến thế?

“Mất mặt"

Ông cụ Trương hừ lạnh:

“Không có kiến thức gì hết, mới có mấy cục vàng mà đã kích động đến thế rồi sao. Không phải mấy đứa luôn tò mò vì sao trước kia gia đình mình rất giàu, sau đó lại nghèo sao? Bây giờ biết chưa, tiền bạc trong nhà đều bị ba đổi thàng vàng bỏ vào trong này"

“Ông nội, ông có đùa không đó, lúc trước nhà chúng ta giàu thế sao? Có thể mua được nhiều vàng đến thế?” Trương Đào nuốt nước bọt, hai mắt đỏ lên.

Nếu xếp chồng đống vàng này lên nhau thì còn cao hơn cả hắn, cái này đã không thể tính bằng gram nữa rồi, phải tính bằng tấn.

1059 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận