Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 97: Cố Hiểu Lan xuất giá (length: 8323)

Biết hắn sẽ hỏi, Cố Hiểu Lan đã sớm nghĩ xong lời lẽ, lau nước mắt, "Ngươi tối hôm qua nửa đêm đã mò qua, ấn ta liền... Ta lại không dám kêu, liền nhường ngươi..."
Nói xong lại muốn khóc.
Triệu Hữu Thuận thật không có ấn tượng, bất quá hắn xác thực là nhớ thương Cố Hiểu Lan, cho nên không chừng chính mình thật sự thừa dịp say rượu liền to gan làm vậy cũng không nhất định!
Bất quá bất kể như thế nào, hiện giờ cũng là ván đã đóng thuyền!
Triệu Hữu Thuận mười phần vui sướng, đương nhiên là dỗ nàng, "Ta không nhớ rõ, nhưng ta thích ngươi là thật, có thể là ta say rượu chân tình bộc lộ, liền không kìm lòng được lại đây ngươi chớ trách ta, ta nhất định sẽ đối với ngươi phụ trách, đối với ngươi tốt!"
Hắn nói, liền đem nàng ôm vào trong ngực.
Cố Hiểu Lan dựa vào trong lòng hắn, nhịn không được oán trách, "Ngươi người này, tối hôm qua cũng là một chút không ôn nhu, ta mạng này đều để ngươi muốn nửa cái!"
Triệu Hữu Thuận cười hắc hắc, nhưng bởi vì không có ký ức, cho nên lúc này nhịn không được lại tâm viên ý mã.
Phát giác ý tứ của hắn, Cố Hiểu Lan cũng thuận thế mà làm, cũng chỉ hỏi hắn, "Ngươi... Ngươi thật sự sẽ đối ta phụ trách sao?"
"Đó là dĩ nhiên, ta nhất định sẽ cưới ngươi, trở về liền chuẩn bị lễ hỏi lại đây Cố gia hạ sính!"
Cố Hiểu Lan nghe vậy mới tùy hắn.
Thế là sáng sớm tinh mơ Triệu Hữu Thuận liền rất sảng khoái một phen, trong lòng cực kỳ xinh đẹp!
Hai người trên giường âu yếm một hồi, Cố Hiểu Lan mới nhớ tới sự tình, vội vàng nói: "Ngươi mau trở về, đợi Tam ca của ta tỉnh giấc không nên để hắn phát hiện chuyện của hai chúng ta!"
"Hảo hảo hảo, ta về trước, bất quá ngươi cũng không thể trở mặt không nhận người a..." Triệu Hữu Thuận nhìn nàng, ngược lại sợ nàng mặc quần áo xong liền không nhận nợ.
Bởi vì hắn còn muốn cùng Cố gia nhờ cậy chút quan hệ đây.
"Ta đều là người của ngươi, ta không gả cho ngươi còn có thể gả cho ai? Bất quá chuyện của chúng ta, ngươi là ai cũng không thể nói, ngươi cứ cùng Tam ca của ta nói, hôm qua sang đây thấy ta muốn theo đuổi ta, hỏi Tam ca ta có đồng ý hay không." Cố Hiểu Lan một bộ xấu hổ dáng vẻ, nói.
"Tam ca nhất định sẽ đồng ý, ta cùng hắn quan hệ vẫn đều rất tốt!" Triệu Hữu Thuận lập tức liền nói.
Hắn cùng Cố Hiên chính là bạn bè trên danh nghĩa và cả thật tế, hắn còn mang Cố Hiên đi qua ngõ tối chơi bời đây!
"Ngươi mau đi đi, đừng để Tam ca ta phát hiện, nếu để hắn biết ngươi ở nhà bắt nạt ta, hắn tuyệt đối không tha cho ngươi!" Cố Hiểu Lan nói.
Triệu Hữu Thuận cũng biết, cho nên nhanh chóng mặc quần áo xong, còn lại đây hôn nàng một chút, chọc nàng ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới vừa lòng đi ra!
Lại không biết, mình đã bị tặng cho một cái gói "mua một tặng một" xanh biếc.
Cố Vân Lan biết Cố Hiểu Lan cùng Triệu Hữu Thuận quen nhau là vào hai ngày sau.
Bởi vì Triệu Hữu Thuận đạp xe chở Cố Hiểu Lan đến Cố gia, vừa vặn Lục Trưởng Chinh cũng chở Cố Vân Lan còn có long phượng thai lại đây, liền bắt gặp.
Ngày hôm sau Giang Thiển liền biết.
"Triệu Hữu Thuận là người nào?" Giang Thiển không biết.
"Bên ngoài nhà máy là trưởng bộ phận, ngươi không biết người này rất bình thường, không phải người ở căn cứ chúng ta."
Giang Thiển nhìn vẻ mặt khó nói của nàng liền nói: "Sao thế? Người này có vấn đề?"
"Triệu Hữu Thuận thanh danh không tốt, người ta nói hắn bỏ vợ, con trai cũng không cần, liền tự mình ra ngoài, hơn nữa ở trong nhà máy cũng không ít trêu chọc mấy cô nàng, vợ trẻ, quan trọng nhất là, tướng mạo cũng là bình thường phổ thông, như vậy, Cố Hiểu Lan làm sao thấy lọt?" Đây mới là điều Cố Vân Lan không hiểu.
Tuy rằng Cố Hiểu Lan là Cố gia dưỡng nữ, lại làm quả phụ, nhưng nàng thủ đoạn cao tay, mắt cũng cao, trước kia trượng phu xuất thân cũng rất không tệ, tiền đồ cũng rất tốt, lớn lên cũng đẹp trai, cho nên Cố Hiểu Lan mới gả.
Hiện tại người này xuất thân nông thôn cũng chỉ là trưởng bộ phận xưởng bên ngoài, không phải đi đường quan lộ, tuy rằng có thể lăn lộn đến cái vị trí kia cũng không sai, nhưng lại là nhị hôn, tuổi cũng không nhỏ, mấu chốt là tướng mạo thật sự rất bình thường.
Cố Hiểu Lan sẽ đồng ý với người ta, vậy thì thật sự là rất ngoài ý muốn.
Phía trước nhìn thấy dấu dâu tây, còn có ướt át ghê tởm cái gì đó, khi biết Cố Hiểu Lan cùng Triệu Hữu Thuận quen nhau về sau, tự nhiên mà vậy liền đều quy lên người Triệu Hữu Thuận.
Giang Thiển: "Duyên phận có khi chính là như vậy, chuyện này cũng là như người uống nước ấm lạnh tự biết, người ngoài nhìn không thấy."
Cố Vân Lan gật đầu, cũng không để ý quá nhiều đến chuyện này.
Nhưng chuyện hôn sự của Triệu Hữu Thuận và Cố Hiểu Lan cũng rất nhanh đã định xuống.
Bởi vì hai người là tự xem hợp mắt, lại là nam chưa cưới nữ chưa gả đương nhiên có thể thành.
Hơn nữa Triệu Hữu Thuận trước cũng từng đến Cố gia cùng Cố Hiên, biểu hiện rất lễ phép.
Chỉ là Cố thủ trưởng kiến thức rộng rãi, ý đồ kia đương nhiên không gạt được ông, ông có chút không thích cái vẻ lấy lòng đó của hắn.
Cố phu nhân đối với hắn ấn tượng cũng bình thường, việc này liền đi hỏi Cố Hiên đứa con trai này, dù sao con trai quen thuộc Triệu Hữu Thuận.
Có thể hay không gả con gái cho Triệu Hữu Thuận, ý kiến của con trai nuôi Cố Hiên có thể tham khảo.
Nhưng Cố Hiên rất ủng hộ, còn giải thích những lời đồn bên ngoài kia kỳ thật đều là bịa đặt, còn khen Triệu Hữu Thuận người này có tình có nghĩa, rất trượng nghĩa.
Chỉ là Cố phu nhân vẫn có chút do dự, nhắc đến chuyện Triệu Hữu Thuận ở quê có con.
Nhưng Triệu Hữu Thuận cũng đảm bảo với Cố Hiên, con theo mẹ của bọn họ, sẽ không tới đây, hắn cùng bọn họ đều là đoạn tuyệt quan hệ.
Nghe nói đoạn tuyệt quan hệ với con ruột của mình, mày của Cố phu nhân đều nhăn lại.
Cảm giác cái này quá nhẫn tâm.
Nhưng không chịu nổi sự khuyên nhủ của Cố Hiên, "Hiểu Lan hiện tại đã lớn vì đoạn hôn nhân trước nên chậm trễ, mẹ nhìn Vân Lan mà xem, con cái đã lớn cỡ nào rồi? Mà cô ấy vẫn chưa có tin tức gì, mẹ cũng đừng kén chọn nữa, nếu không thì thật sự không ai thèm lấy."
Đây là lời thật, cho nên Cố phu nhân cũng không nói gì nữa, đồng ý mối hôn sự này.
Hôn sự làm cũng rất nhanh, trước sau chưa đến nửa tháng, Cố Hiểu Lan liền gả đi.
Người bên văn phòng đều biết, đến ngày thứ hai Cố Hiểu Lan sau kết hôn đi làm lại, Phùng Bác Văn còn cười nói: "Cán sự Hiểu Lan, chúc mừng a!"
Cố Hiểu Lan trợn mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn liền đi về chỗ mình.
"Thế nào, ta nói sai cái gì sao?" Phùng Bác Văn không hiểu ra sao.
"Không có, chỉ là gả cho người mình không muốn gả, cho nên không vui mà thôi." Cố Vân Lan nhỏ giọng nói.
Phùng Bác Văn cảm thấy có chuyện, lập tức xê ghế lại ngồi nghe.
Giang Thiển ăn táo, nhỏ giọng hỏi: "Không phải tự do yêu đương sao?"
"Là do cô ấy quyết định nhưng ta nhìn ra được, cô ấy một chút cũng không thích Triệu Hữu Thuận." Cố Vân Lan đã hiểu rõ, lần kết hôn này, Cố Hiểu Lan rất không tình nguyện, nhưng không biết vì lý do gì, vẫn là gả.
Còn Triệu Hữu Thuận thì ngược lại, thật sự rất cao hứng, nghĩ cũng biết vì sao vui vẻ như vậy, chắc là cảm thấy mình trèo được cành cao nhà Cố!
Giang Thiển liếc nhìn Cố Hiểu Lan ở bên kia, nàng vẫn đang ngẩn người, xem bộ dạng thì có chút thất thần, trên người không có chút thần thái nào so với hồi yêu đương.
"Sao lại như vậy? Trước yêu đương không phải rất vui sao?"
"Ai biết." Cố Vân Lan cũng khó hiểu; trước kia Cố Hiểu Lan có bộ dáng dương dương tự đắc, cao cao tại thượng liếc người còn rõ mồn một trước mắt.
Yêu đương thì rất tốt, vừa gả chồng liền bộ dạng này?
Chẳng lẽ chỉ là muốn chơi bời, kết quả lỡ có thai, không thể không kết hôn?
Cố Vân Lan mở to hai mắt, phảng phất đã nhận ra chân tướng sự việc!
Đuổi Phùng Bác Văn đi, sau đó nhỏ giọng nói với Giang Thiển suy đoán của mình, Giang Thiển cũng há hốc mồm, nhưng khoan nói, suy đoán này có độ tin cậy rất cao!
Nếu không giải thích sao được chuyện Cố Hiểu Lan như hai người khác nhau so với trước đây?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận