Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 374: Đều không phải lương thiện (length: 8506)

Lời này vừa ra, đám người Lục Trường Phúc đều ngẩn cả người.
Lục Trường Túc vẫn còn nhảy nhót, "Tốt, ngày mai ta sẽ đi tìm Lão Nhị, ta cũng muốn chất vấn hắn cho ra nhẽ, trong mắt hắn còn có mẹ không, dám để mặc con đàn bà kia ức hiếp mẹ, phản trời!"
Lục mẫu được tiểu nhi tử an ủi một phen, vỗ vỗ tay hắn, "Mẹ biết Lão Tam hiếu thuận!"
Lục Trường Phúc: "..."
Hắn dùng ánh mắt xem kẻ thiểu năng nhìn Lục Trường Túc, rồi nói với mẹ: "Mẹ vẫn chưa nhìn ra sao? Mẹ cảm thấy uy hiếp như thế có ích? Nếu Lão Nhị chịu về, mẹ cảm thấy cả nhà hắn chuyển lên kinh thành, không sai biệt lắm một tháng nay, hắn sẽ về nhà một ngày nhàn rỗi cũng không có?"
Thế mà còn dùng cái này để uy hiếp Lão Nhị? Nghĩ cái gì vậy!
Trước kia nói có lẽ còn có tác dụng, dù sao Lão Nhị luôn rất hiếu thuận.
Nhưng bây giờ e là không được.
Bởi vì đến cả việc mẹ bị con dâu đánh, hắn cũng không để ý đến, còn muốn dùng việc không về nhà để áp chế hắn?
"Thế nào, cái đồ hỗn trướng này chẳng lẽ thật muốn nhập vô dụng Cố gia thật à?" Lục mẫu không khỏi nói.
"Nhị thúc đã nói như thế?" Vợ Trường Phúc lập tức nói.
Lục mẫu mắng: "Hắn từng nói như vậy, nhưng điều này sao có thể!"
Nàng không tin tên vô liêm sỉ kia sẽ ở rể đi làm con rể tới nhà, thế còn ra thể thống gì nữa?
"Hắn quả thực là vô liêm sỉ, vì nữ nhân, thậm chí ngay cả loại lời này cũng nói được!" Lục Trường Túc tức giận nói.
"Ngươi có thể bớt cãi đi!" Vợ Trường Túc ghét bỏ chết, kéo hắn nói.
"Ngươi cút ngay cho ta, ở đây đâu có phần cho ngươi nói chuyện!" Lục Trường Túc gạt tay nàng ra, trực tiếp nổi giận với nàng, hiện tại hắn cũng hận không thể đi đánh Lục Trưởng Chinh một trận!
"Ở đây sao lại không có phần của ta nói? Sao, bây giờ ta trong nhà này liền không có quyền nói sao?" Vợ Trường Túc bị hất lảo đảo, suýt thì ngã, cũng tức giận, đáp trả hắn.
"Ngươi lại lắm lời nữa, lão tử đánh chết ngươi!"
"Lục Trường Túc!" Vợ Trường Túc hét lên, "Có gan ngươi liền động đến ta thử xem, xem ca ta không đến đây đánh gãy chân ngươi, ta cho ngươi biết, lão nương đây cũng không phải ăn chay, nếu không xong đời liền thôi, lão nương vẫn còn trẻ, con cho ngươi rồi, lão nương còn có thể tái giá!"
Nàng nói, trực tiếp túm lấy chiếc cốc sứ bên cạnh ném vào đầu Lục Trường Túc!
Lục Trường Túc né tránh, cốc sứ rơi xuống đất vang lên một tiếng bang, hắn giận dữ giơ tay muốn đánh vợ Trường Túc.
Vợ Trường Túc không sợ chút nào, trợn mắt giận dữ nhìn hắn, "Ngươi dám đánh ta thử xem? Ta cho ngươi không thấy mặt trời ngày mai!"
Cái tát này, Lục Trường Túc liền không hạ xuống được.
Lục mẫu cũng vội ngăn con trai nói: "Đây là làm gì, đang yên đang lành sao lại ầm ĩ thế!"
Mấy anh em nhà vợ Lão Tam, cũng chẳng phải loại hiền lành gì, đánh nàng, anh em nhà vợ hắn có thể đến đánh Lão Tam thành thịt băm thật đấy!
Đương nhiên, nàng cũng không quên nói với vợ Trường Túc, "Vợ Lão Tam con đây làm gì vậy, ăn phải thuốc nổ hay sao, có nói con cái gì đâu mà con đã nổi khùng lên!"
Vợ Trường Túc trực tiếp liền oán trách bà, "Con trai bà bà không nói, lại đi nói con? Coi con dễ bắt nạt có phải không, con nói cho bà biết, đừng tưởng con là miếng bột nặn thích nhào nặn sao cũng được, con sẽ cho cả nhà bà không dễ chịu đâu!"
Lại tiếp tục chỉ vào mũi Lục Trường Túc mắng, "Anh đừng tưởng mình ghê gớm, cái rắm tài cán cũng không có mà cứ nhảy nhót, còn một câu một câu vô liêm sỉ? Người ngoài không biết còn tưởng anh giỏi lắm, một cái xưởng làm xì dầu chỉ biết bán xì dầu thôi! Bà già này đã già, đầu óc hỏng rồi không rõ ràng, còn cái đầu của anh cũng chỉ là cho đủ số thôi! Tôi hảo ý khuyên anh, anh lại còn nổi xung lên với tôi? Lúc trước tôi đúng là mù mắt mới gả cho cái thứ như anh, sống thế này tôi không muốn nữa!"
Nói xong, một chân đạp cái ghế băng mà Lục mẫu vừa ngồi, rồi nghênh ngang rời đi.
"Đồ đàn bà chết tiệt!" Lục Trường Túc tức giận đến xì khói.
Nhưng cũng chỉ dám mắng ngoài miệng mà thôi.
Bởi vì các bà vợ nhà hắn lúc không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận thì có thể cầm dao thái rau nói chuyện với hắn, hắn xem như tên đốt ngay là cháy cũng phải sợ dạng.
Lục mẫu cũng sợ.
Trước kia vợ chồng Lão Tam cũng đâu phải chưa từng đánh nhau bao giờ, nàng còn đang can ngăn thì bị con dâu lỡ tay cho một cái tát.
Nàng rất nghi ngờ lúc ấy con dâu cố ý nhưng không có chứng cứ.
Bởi vì nhìn thấy mấy người anh trai con dâu đứng đầy trong sân, nàng liền việc bị đánh cũng không dám nói.
Cũng chỉ muốn nhẫn nhịn cho khỏi phiền...
Vợ Trường Phúc thì mừng rỡ xem kịch vui.
Lục Trường Phúc lại không có tâm tư xem náo nhiệt đó, hắn hít một hơi thật sâu, quay lại chuyện chính nói: "Mẹ nếu mẹ vẫn còn muốn Lão Nhị đứa con trai này, mẹ tốt nhất là đừng dùng cái thái độ này mà đối với Lão Nhị nữa!"
Hắn cảm thấy Lão Nhị chỉ sợ đã thất vọng thấu triệt với người mẹ này!
"Ý con là gì? Sao, con còn muốn ta đi nhận lỗi với cái đồ hỗn trướng đó à?" Lục mẫu nổi giận mắng.
"Nhận lỗi cũng không phải là không được, chỉ cần Nhị thúc có thể bỏ qua chuyện trước kia, mẹ dùng khổ nhục kế còn mất được miếng thịt nào sao?" Vừa nói đến chuyện chính, vợ Trường Phúc cũng lên tiếng.
"Nhả cái rắm vào mặt bà đây!" Lục mẫu trực tiếp chỉ tay mắng: "Ta nói cho các người biết, muốn ta đi xin lỗi cái đồ hỗn trướng đó, đừng hòng có cửa, bà đây mang thai mười tháng sinh ra nó, nó nhận được cái đạo lý xin lỗi của bà chắc, cũng không sợ bẻ gãy mất tuổi thọ!"
"Chị dâu bị điên rồi sao, bắt mẹ đi xin lỗi con trai là Lão Nhị, mình loại nhu nhược đừng có kéo theo mụ tôi!" Lục Trường Túc hừ lạnh nói.
Vợ Trường Phúc tốt bụng đưa ra ý kiến, kết quả bị hai mẹ con bọn họ chỉ vào mặt mà mắng.
Có thể ngang hàng địa vị với vợ Trường Túc nhiều năm như vậy, vợ Trường Phúc đương nhiên không phải người hiền lành gì, trực tiếp xả một tràng vào mặt thằng em chồng:
"Tôi nói chuyện còn cần đến anh chen vào sao? Thế nào, anh muốn đến làm chủ cái nhà này à? Anh cả anh vẫn chưa chết đâu! Anh là cái thứ gì mà dám quản đến tôi? !"
Mắng xong hắn, lại bắt đầu mắng Lục mẫu, "Em dâu nói bà đầu óc hỏng không rõ ràng cũng không sai, bà đúng là tưởng mình là Từ Hi thái hậu xã hội cũ đấy à? Ai cũng phải nghe theo lời bà! Bà nên sớm tỉnh lại đi, bây giờ là xã hội mới rồi! Nhị thúc cánh cứng rồi, đừng có cậy mình là mẹ hắn, sinh ra hắn, thì nghĩ rằng có thể lên trời, có thể sai bảo hắn đi đông thì đi đông, đi tây thì đi tây! Cái thứ gì, đầu óc chắc mọc đầy cỏ rồi, nói tử tế thì không chịu nghe, thế nào cũng phải ép tôi phải mắng cho được!"
Nàng nói xong, cũng mặc kệ Lục mẫu mặt mày khó coi, hậm hực quay đi.
"Lão Đại, con không quản à!" Lục mẫu tức giận nói.
"Anh trai cái này là 'thê quản nghiêm', hắn mà quản được thì mới lạ!" Lục Trường Túc giống như quên rằng hắn cũng hoàn toàn không dám động đến vợ mình, còn khinh bỉ nói.
Nhưng Lục Trường Phúc không nhìn tên thiểu năng này, hắn thản nhiên nói: "Lời nàng câu nào mà không đúng? Mẹ nên nhớ cho rõ, ba ta chỉ là công nhân hợp tác xã thôi, tuổi ông lớn rồi, mười tám đồng tiền lương một tháng thì cũng không cầm được bao lâu đâu! Về sau chuyện dưỡng lão, chủ yếu vẫn là do Lão Nhị gánh vác, ta với Lão Tam còn đang phải nuôi cái nhà nhỏ của mình đã thấy đuối rồi, nhưng không có bản lĩnh để cho mọi người cơm no rượu say!"
"Thế nào? Các người không muốn nuôi chúng ta nữa à?" Lục mẫu không khỏi nói.
"Ta đương nhiên không có ý này, nhưng Lão Nhị cho nhiều tiền, với cả mẹ còn muốn trợ cấp cho tiểu muội nữa? Tiền ở đâu ra?" Lục Trường Phúc lạnh nhạt nói.
Lời này, làm Lục mẫu cứng họng.
"Ta không thể nói xin lỗi với hắn!" Nội tâm đã dao động dữ dội, nhưng bà vẫn nói.
"Không cần nói xin lỗi, duy trì hiện trạng là được, chỉ cần Lão Nhị dẫn vợ con trở về, mẹ đừng có kiếm chuyện gây sự nữa là được!" Lục Trường Phúc nói.
Hắn tính tự mình đi mời Lục Trưởng Chinh, người Nhị đệ này về nhà ăn cơm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận