Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 112: Sống ra không đồng dạng như vậy phong thái! (length: 7664)

"Ta nghe Trình cán sự nói qua, nàng cái kia lão bà đặc biệt không dễ ở chung." Giang Thiển nói.
Cố Vân Lan cũng biết, "Nhưng nàng làm như vậy cũng quá xúc động một chút."
Nàng kỳ thật cũng ủng hộ Cố Hiểu Lan lần này làm sự, bởi vì nếu là nàng cái kia lão bà lại đây, nàng cũng cùng đối phương không hợp, hơn nữa sẽ không làm khó dễ chính mình.
Bất quá nàng sẽ không lựa chọn loại này đối đầu trực diện, sẽ quanh co một chút, khiến cho người ở chung không đến chủ động rời đi!
Như vậy ép đối phương đi, hiện tại hàng xóm tả hữu đều đang bàn tán, đối với thanh danh của chính mình không tốt là một chuyện, cũng bất lợi cho tình cảm vợ chồng.
Kết hôn, đều là mong muốn phu thê hòa thuận, hôn nhân hạnh phúc, không phải đồng sàng dị mộng.
Chỉ là Cố Vân Lan nghĩ phu thê hòa thuận căn bản không nằm trong suy nghĩ của Cố Hiểu Lan.
Nàng đều là vì bất đắc dĩ, lúc này mới lựa chọn Triệu Hữu Thuận đến vui làm cha chứ không phải chân tâm thật ý gả cho hắn, trong lòng của hắn có hay không có nàng căn bản không quan trọng!
Bất quá Cố Hiểu Lan gần đây tâm tình cũng tốt, bởi vì Cố Hiên người đàn ông này còn không tính quá vô lương tâm, biết hổ thẹn với nàng, hiện tại mỗi tháng đều sẽ cho nàng bù thêm 100 đồng tiền tiêu vặt.
Đúng vậy; lần này về nhà mẹ đẻ ở, Cố Hiên cũng về.
Trong đêm hắn còn đến ngủ lại ở chỗ nàng, nàng tất nhiên đối với hắn giả dối, oán giận kết hôn sau không hạnh phúc, Triệu Hữu Thuận đối với nàng không tốt linh tinh.
Cho nên Cố Hiên thương tiếc nên đã cho tiền.
Mỗi tháng đều cho 100.
Đây là ngoài dự kiến của Cố Hiểu Lan!
Nàng tưởng là cái tên hỗn trướng này chỉ là đến ngủ không nàng, không nghĩ đến còn có chân tình với nàng!
Cố Hiên cũng ôn nhu cùng nàng giải thích, nói hắn đã bắt đầu tiếp nhận quản lý nhà máy một số nghiệp vụ, quyền hạn cũng lớn hơn không ít, có rất nhiều lợi nhuận người khác không biết.
Tiền này trước kia không cho được, nhưng bây giờ có thể cho.
Một tháng 100, một năm chính là một ngàn hai, khoản sinh hoạt phí như vậy làm cho Cố Hiểu Lan lập tức từ âm chuyển tinh.
Vốn nàng còn muốn khiến Cố gia bẽ mặt, đã có ý định độc kế muốn hủy Cố gia, thậm chí đã có một kế hoạch diệu kế rất tốt!
Nhưng hiện tại lại không nghĩ.
Bởi vì nếu Cố gia thật sự thế nào, nàng có thể nhận được gì? Không những không có mỗi tháng 100 đồng sinh hoạt phí kếch xù, hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Triệu Hữu Thuận cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Cố gia ngã, hắn còn có thể đối tốt với nàng như thế? Có lẽ nào không vứt bỏ nàng đâu!
Cho nên Cố gia không thể ngã, không chỉ không thể ngã, còn phải thật tốt!
Mà từ đó cũng có thể thấy, Cố Hiểu Lan hài lòng với 100 đồng tiền sinh hoạt phí hàng tháng cỡ nào.
Dù sao, cho dù Hàn Thế Quốc bọn họ đi làm nhiệm vụ, liều chết liều sống có thể nhận được, cũng chỉ là con số này mà thôi!
Đời này, nàng sẽ không sống cuộc đời như vậy nữa, lần này nàng muốn sống khác biệt một chút!
Ý tưởng này thay đổi, khí chất cả người đều không giống.
Toàn thân đều tản ra sự tự tin, chính vì vậy, Cố Hiên yêu thích, không ít lần bỏ tân hôn thê tử chạy đến nhà nàng.
Trở lại nhà máy sau còn an ủi Triệu Hữu Thuận, nói nàng chỉ là bị trong nhà nuông chiều thêm việc mang thai tâm tình cũng không được tốt, nhưng ngươi đừng để trong lòng, để mẹ ngươi ở thêm một trận, cũng là khó có dịp mới đến một chuyến.
Không ngờ, Triệu Hữu Thuận thật rất dễ nghe lọt.
Cảm thấy Cố gia cũng không phải không nói lý như vậy, bất quá đích thực không thể để Cố Hiểu Lan cứ mãi ở nhà mẹ đẻ, nên cuối cùng mẹ hắn vẫn là trở về.
Hắn cũng nhanh nhẹn mang Cố Hiểu Lan về nhà.
Cố Hiểu Lan ở nhà mẹ đẻ ăn ngon ngủ ngon, thêm có Cố Hiên tiền năng lực an ủi, cả người đều xinh đẹp lên một tầng mới.
Triệu Hữu Thuận nhìn xem ngứa ngáy trong lòng, ngày hôm đó về nhà liền ăn được một lần.
Cố Hiểu Lan cũng rất vừa lòng hành động đưa mẹ hắn về này!
Cho nên cũng không từ chối để hắn đụng vào, ngược lại là làm cho Triệu Hữu Thuận sung sướng vô cùng.
Lại mỗi ngày đều tới đón đưa Cố Hiểu Lan đi làm.
"Trước còn tưởng rằng nàng không thích Triệu Hữu Thuận, bây giờ nhìn lại cảm thấy như là có tình ý." Cố Vân Lan nhìn bóng lưng hai người rời đi, không kìm được cùng Giang Thiển nói.
Giang Thiển cũng cảm thấy Cố Hiểu Lan con người này thay đổi thất thường.
Trước kia ngay cả người ngoài như nàng cũng có thể rõ ràng cảm nhận ra nàng đối với Triệu Hữu Thuận cái loại ghét bỏ và không kiên nhẫn, bây giờ lại hòa thuận xuống.
Bất quá chuyện vợ chồng nhà người ta, người ngoài bớt can thiệp.
Nàng cùng Cố Vân Lan cùng nhau trở về, hôm nay Hàn Thế Quốc và Lục Trưởng Chinh đều không tới đón, bởi vì trước hai ngày đã đi làm nhiệm vụ, không ở nhà.
Giang Thiển về nhà liền từ trong không gian lấy đồ ăn chín ra ăn, có chút đói bụng đến phải choáng váng!
Nhưng nàng buổi trưa đã ăn mì bò.
Buổi chiều nàng cũng còn ăn mấy quả táo tàu, một quả táo, còn có một hộp đồ ăn xào hạt dẻ, chia cho Cố Vân Lan cùng Phùng Bác Văn một ít, nhưng bọn họ không muốn, không ăn đồ ăn vặt của nàng phụ nữ mang thai.
Cho nên đều vào bụng của nàng, kết quả lúc tan tầm này, nàng thế mà còn thấy đói đến phải hoảng sợ!
Một mùi cơm vịt quay thơm nức mũi vào bụng, Giang Thiển lúc này mới thấy thoải mái.
"Giang cán sự, ngươi về nhà không?" Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng của Niên Ngọc Chi.
Giang Thiển liền đi ra mở cửa cho nàng, Niên Ngọc Chi cầm chăn nhỏ, khăn quàng cổ còn có một xấp tã đã cắt xong tới.
Đây là vải nàng cùng Hàn Thế Quốc trước đi bên ngoài mua về, năm sau sẽ tìm Niên Ngọc Chi giúp may, bây giờ may xong rồi, nàng mang tới cho.
"Ngươi xem ta làm có được không?" Niên Ngọc Chi cười nói.
Giang Thiển cũng nhận lấy xem xét kỹ một chút, không kìm được khen: "Tẩu tử tay nghề của ngươi thật không chê vào đâu được, chẳng trách mọi người ở khu gia thuộc viện bên này đều khen, làm rất tốt!"
Nhìn cái chăn nhỏ này, còn có những mũi khâu này, thật sự rất kín!
Còn có tã và khăn quàng cổ cũng thế, cắt vô cùng vừa vặn, lúc nàng lấy vải qua chỉ nói qua một lần, Niên Ngọc Chi đã hiểu.
Dù sao nàng đều là mẹ của mấy đứa trẻ, ở khu gia thuộc viện cũng đã may cho không ít người.
"Ngươi hài lòng là tốt rồi." Niên Ngọc Chi bị khen ngợi cũng rất vui vẻ, cười nhìn bụng nàng, "Nói lại, bụng của ngươi có phải là song thai không vậy? Ta cảm thấy hơi lớn."
Dù sao ai cũng biết ngày cưới của nàng đến hiện tại mới có ba tháng mà thôi? Mà bụng đã to như vậy rồi.
Mấy người đã từng sinh con như các nàng đều biết, bụng ba tháng, cũng chỉ hơi nhô ra một chút xíu mà thôi, mặc quần áo xong không nhất định nhìn ra.
"Ta vẫn chưa đi khám, nhưng Vân Lan cũng nói tám chín phần mười là song thai." Giang Thiển cười sờ bụng mình.
Nàng mới ba tháng, nhưng đã bắt đầu lớn bụng và còn lớn quá nhanh, thật sự đều nhanh theo kịp bụng của người năm tháng rồi.
Cố Vân Lan nói so với bụng của nàng khi đó còn lớn hơn.
Bởi vì khi đó nàng có thai ba tháng đầu căn bản ăn không vô, đừng nói tăng cân người còn gầy đi không ít.
Còn Giang Thiển có thai thì ăn ngon ngủ ngon đã tự nuôi bản thân mặt mũi trở nên tròn trĩnh.
Vẻ ngoài đầy đặn như vậy, ai nhìn ai cũng cảm thấy nuôi thật tốt.
Cho nên bụng to hơn một chút cũng là bình thường.
Bất quá Giang Thiển cũng muốn tìm thời gian, đến bệnh viện kiểm tra, nghe âm thanh thai, xác nhận có phải là song thai không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận