Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 378: Một khi Long tại thiên, phàm thổ dưới chân bùn! (length: 7881)

"Mẹ cái tính khí đó của ngươi ngươi cũng biết mà, bao nhiêu năm như vậy vẫn vậy, ngươi giận nàng làm gì?"
Lục Trường Phúc vội vàng chạy ra can ngăn.
Hắn thật sự không ngờ lần này Lão nhị trở về, thái độ đối với nhà lại thay đổi 360°.
Trước kia đâu có thế này? Bây giờ đối với bọn họ một chút khách khí cũng không có, dù là với mẹ ruột luôn hiếu kính cũng hoàn toàn không chiều ý.
Lục Trưởng Chinh đối với hắn cũng không mấy khách khí, "Ngươi diễn nhiều năm như vậy không mệt sao?"
Sắc mặt Lục Trường Phúc cứng đờ, "Lời này của ngươi có ý gì?"
"Anh em nhiều năm, ai mà không biết ai? Khi còn nhỏ trộm tiền ba mẹ rồi đổ cho ta, khiến ta bị một trận đòn là ai?"
"Thời trung học, lấy danh nghĩa ta viết thư tình cho cô nương người ta là ai?"
"Còn có..."
"..."
Lục Trưởng Chinh từng chuyện lôi ra, mỗi một chuyện đều khiến Lục Trường Phúc hận không thể quay đầu bỏ về.
"Lục Trường Phúc, ta không còn là ta trước kia nữa, những lời này ngươi nhớ kỹ, cũng về bảo nhà nhớ kỹ, muốn chèn ép ta, các ngươi không đủ khả năng, bởi vì từ nay về sau, chỉ có khi các ngươi cầu ta, hiểu không?" Lục Trưởng Chinh thản nhiên nhìn hắn.
Mấy anh em Lục gia này, hắn không có ý định qua lại, Lục gia hắn cũng không trở về nữa.
Trừ nghĩa vụ phụng dưỡng lão nhân thì hắn sẽ tận!
Lục Trưởng Chinh tính toán chuẩn thời gian chuyến xe cuối, nên xe vừa đến hắn liền lên xe rồi đi.
Để lại Lục Trường Phúc một mình đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới xoay người về.
"Sao lại có mình ngươi về? Nhị đệ đâu?" Vợ Lục Trường Phúc không khỏi hỏi.
"Còn phải nói sao, đương nhiên là đi rồi, người ta giờ là đại quan, đâu còn để ý chúng ta lũ dân đen nhỏ bé này!" Lục Trường Túc hừ lạnh.
Lục mẫu mặt mày tối sầm hỏi con trai trưởng: "Nó nói gì với ngươi không?"
"Không nói gì." Lục Trường Phúc nói: "Sau này chúng ta cứ sống cho tốt là được, chuyện bên Lão nhị cũng đừng có đi quấy rầy hắn."
Hắn vẫn không có ý định gây ác với Nhị đệ Lục Trưởng Chinh, vì hắn nói không sai, sau này chỉ có bọn họ cầu hắn, bọn họ cũng không thể chèn ép hắn.
Lục mẫu nghiến răng nói: "Hắn thật sự không chịu cho thêm chút tiền sao?"
"Hắn không phải nói rõ ràng rồi sao, sau này chờ ba lui về, hắn mỗi năm sẽ cho 200, nhưng bây giờ hắn sẽ không cho." Lục Trường Phúc nói.
Số tiền dưỡng lão như vậy, dù đi đâu nói, cũng không ai nói là ít.
Nhìn khắp xung quanh những nhà hàng xóm, mấy lão già kia con cái nuôi dưỡng, cũng chỉ có mấy đứa góp vào hai ba đồng, còn nhiều nhà góp ba năm đồng.
Cho nên mấy năm nay, mỗi năm một mình hắn có 150 đồng mang về, hàng xóm ai không khen hiếu thuận?
Về sau nếu ba lui về, hắn còn chịu cho thêm, một năm có thể cho 200, một tháng là hơn mười sáu đồng, một người đã cho nhiều như vậy, nói ra chắc người ta ghen tị chết mất.
Lục mẫu giận đến suýt ngất, "Các ngươi ngày mai đi theo ta đến làm ầm ĩ, ta không tin hắn còn có thể lật trời!"
Lục Trường Phúc tức giận nói: "Mẹ đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi, đừng tưởng Lão nhị còn để ngươi đùa, mẹ dám đi cái chỗ đó làm ầm ĩ, người ta đánh chết mẹ còn có thể nói mẹ là phần tử khả nghi đấy!"
Da mặt Lục Trường Túc run lên, hắn lập tức thành chim cút.
Lục mẫu nhìn hắn như vậy là biết bên đó chắc đáng sợ lắm, kỳ thực bà cũng chỉ ngoài miệng kêu gào hung hăng mà thôi.
Nhưng thấy trên mặt vợ Trường Phúc và vợ Trường Túc đều chế giễu, bà mẹ chồng đây không khỏi cảm thấy có chút không chịu được!
Vì vậy bà liền gây khó dễ cho hai nhà, "Nếu Lão nhị không chịu cho, vậy thì các ngươi góp vào đi, ta cũng không cần nhiều, Lão nhị mỗi năm cho 150, hai nhà các ngươi mỗi năm góp 150 cho ta!"
Lời này vừa ra, vợ Trường Phúc đã bật cười chế giễu, "Con thấy mẹ già nên hồ đồ rồi à? Mẹ muốn nhiều tiền thế làm gì? Lương của ba, thêm tiền dưỡng lão Nhị đệ cho, một tháng 30 đồng chẳng lẽ còn không đủ mẹ xài sao? Mẹ dù muốn cứu tế em gái út, mẹ cũng phải có chừng mực chứ, còn muốn bóc lột chúng con nuôi em gái à? Mẹ nằm mơ à?"
"Em gái mẹ là người, còn chúng con thì không phải người chắc? Có ai bất công như mẹ không? Nhà chúng con sắp chết đói rồi mẹ còn muốn bóc lột chúng con? Một năm muốn chúng con góp 150 đồng? Mẹ sao không lên trời đi!" Vợ Trường Túc cũng đầy vẻ khinh bỉ.
Hai chị em dâu liền liên kết lại.
Muốn bọn họ bỏ tiền? Không có cửa đâu!
Sắc mặt Lục Trường Phúc lạnh lùng, Lục Trường Túc há miệng thở dốc, nhưng nghĩ đến mỗi tháng mình cũng chỉ có 35 đồng tiền lương, liền ngậm miệng lại.
Lục mẫu bị hai cô con dâu sắc sảo mắng cho không biết nói gì, liền quay ra trừng hai con trai, "Các ngươi chẳng lẽ chỉ muốn nhìn em gái ở bên kia chịu khổ chịu khó thôi sao!"
"Mẹ nói gì vậy? Chồng em không phải cũng có công việc sao? Sao lại thành ở bên miệng mẹ thành chịu khổ chịu khó rồi?" Lục Trường Phúc nói.
"Đồng lương một tháng được có 28 đồng..."
"Có? 28 đồng còn ít chắc? Họ cũng chỉ có một đứa con kia, cả nhà ba người thôi, 28 đồng còn chưa đủ xài? Bọn họ sống thế nào hả?" Vợ Trường Phúc nói.
"Đúng đấy, nhà con bốn miệng ăn còn dựa vào mỗi tháng 35 đồng tiền lương của Trường Túc đây này! Bọn con không ngửa tay xin mẹ tiền đã là may rồi còn muốn chúng con đưa tiền? Đưa tiền cái gì? Nếu mẹ thấy em gái thiếu tiền xài, thì mẹ tự mà trợ cấp, mỗi tháng nhà mẹ tính ra cũng có 30 đồng tiền, muốn trợ cấp bao nhiêu thì tự lấy tiền mình mà trợ cấp, mẹ đừng có mà tính toán đến bọn con!" Vợ Trường Túc hừ lạnh.
Lục mẫu vừa tức vừa nóng nảy, "Hai người già chúng ta cũng phải tích cóp chút tiền dưỡng già chứ!"
Trước đây rất vất vả mới tích cóp được ít tiền, hai năm nay toàn dùng để trợ cấp cho con gái giờ không còn đồng nào.
Nếu không sao bà lại phải mở miệng với hai đứa con trai này?
Mấy đứa con trai con dâu đều lộ rõ vẻ khinh miệt.
Lục Trường Túc vì vốn không quản tiền nong trong nhà nên cũng không dám lên tiếng.
Trận hài kịch này đương nhiên là kết thúc trong vô vị.
Dù sao Lục mẫu là tức giận đến khó thở, nhưng cũng không còn cách nào!
Bà không trách Lão đại Lão tam, chỉ trách Lão nhị, vì Lão đại Lão tam cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ có Lão nhị, lương lậu tốt như vậy mà hắn thậm chí ngay cả 1 năm 300 đồng cũng không cho!
Nên bà mới ở đó mắng.
Giờ Lão nhị đã trở về, bà thích mắng thế nào thì mắng, những người khác cũng mặc kệ.
Nhưng vợ chồng Lục Trường Phúc và vợ chồng Lục Trường Túc cũng không nán lại, ăn cơm xong liền về.
Lục Trường Túc thì về nhà mắng Lục Trưởng Chinh bây giờ trở mặt không nhận người, vợ Trường Túc sắc mặt cũng không tốt, còn chê bai nói hai nhà Nhị phòng một khi thành long trên trời, thì coi lũ dân đen dưới đất là bùn!
Nhưng Lục Trường Phúc và vợ thì không nghĩ vậy.
Hai vợ chồng đang xúm xít thở dài, thở dài vì trước đây không liệu đường lui, sự tình làm không mấy đẹp đẽ, đến nỗi giờ Lão nhị trở mặt, bọn họ cũng bó tay không biết làm sao.
Nhưng hai vợ chồng nhất trí quyết định, vẫn là muốn duy trì mối quan hệ với nhà quan này!
Ngu dại mới thật sự trở mặt với Nhị phòng, chỗ đó là ai có thể tùy tiện bước chân vào sao?
Sau này con trai tìm đối tượng, nói nhị thúc nó là nhân vật cỡ nào, tìm đối tượng cửa có thể cao hơn một đoạn đấy!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận