Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 13: Thật sự gánh không được! (length: 8120)

Hàn Thế Quốc cười nói: "Thẩm, đây là chút tâm ý của ta."
Đem lễ vật mang đến đưa tới.
Chu Quế Vân nhận lấy, cười khà khà: "Đến thì đến, còn mang đồ làm gì? Thím ở đây còn có thể thiếu ngươi một ly nước trà uống à?"
Nói thì nói như thế, nhưng mà thấy Hàn Thế Quốc thật sự mang theo hai tay lễ vật, nào là bánh trái điểm tâm coi như xong, ngay cả thuốc lá rượu cũng đều mang đến tận cửa, tâm ý thành thật như vậy, nụ cười trên mặt Chu Quế Vân càng không thể nào giảm bớt.
Không phải vì lễ, nhà nàng Giang còn không thiếu chút lễ này, đơn giản là Hàn Thế Quốc cái nhìn đầu tiên liền khiến bà hài lòng, coi như con rể tương lai cái tâm ý đó!
Đúng vậy, đã là con rể tương lai rồi!
Sau khi nhìn thấy người thật, Chu Quế Vân liền hiểu vì sao ba năm trước Giang cô út vội vàng trở về chủ trì, bảo cháu gái kết hôn với hắn, còn có bà mai Trương buổi sáng tới đây suýt chút nữa khen tới tận trời.
Quả thật người này tài mạo, thật sự không có chỗ nào để chê!
Dáng vẻ này nếu mà còn không vừa mắt, vậy còn muốn chọn cái dạng gì? Dù sao Chu Quế Vân không có cái mắt cao như vậy, bà thật sự rất hài lòng!
Bảo con dâu đi pha nước đường, rồi liền mời bọn họ vào chính đường ngồi.
Triệu Ái Anh rất nhanh cũng pha mấy chén nước đường, mỗi một chén đều cho thật nhiều đường, đặc biệt là kiểu tiếp đón khách vậy.
Hàn mẫu vừa thấy đường trong chén sứ, nụ cười trên mặt cũng càng sâu.
Vẫn là câu nói kia, người ta có đối xử tốt với ngươi hay không, cứ nhìn trong chén đường nhiều hay không thì biết!
Không cần Giang cô út hay bà mai Trương phải nói thêm, Giang phụ trưởng thôn liền cùng Hàn phụ nhắc tới vấn đề mùa màng năm nay.
Mở được đầu câu chuyện rồi thì cứ thế mà nói thôi, Chu Quế Vân ở bên cạnh cũng trò chuyện, Hàn mẫu cũng chen vào nói.
Đời người là như vậy, nếu mà nói chuyện có thể nói ba ngày ba đêm không ngớt, không có chủ đề ư? Đó là chuyện không thể nào.
Chị dâu Triệu Ái Anh cũng ở một bên cùng tham gia câu chuyện, còn giải thích với Hàn mẫu là Giang Thủ Hải mấy anh em họ sáng sớm đã lên núi kiếm củi rồi, cho nên lúc này không có ở nhà.
Giải thích một chút để người ta không cảm thấy nhà mình không biết phép tắc, con trai không có ra đón tiếp.
Hàn mẫu liền bày tỏ là hiểu cho.
Nếu không phải hôm nay có chuyện này, thì bà cũng muốn để bọn trẻ đi kiếm củi.
Mọi người trò chuyện, thường hay hỏi đến chuyện quân ngũ của Hàn Thế Quốc, Hàn Thế Quốc cũng lần lượt trả lời, không cần nói gì khác, cứ ngồi đoan đoan chính chính cho nhà họ Giang xem là được.
Chị dâu thứ hai Triệu Ái Phượng đợi sau đó, liền cười đến phòng em chồng.
Chị dâu ba Tô Chỉ Nhu ở chỗ Giang Thiển, Giang Thiển đang chỉ cho chị dâu ba của mình cách soạn bài, còn có một vài kinh nghiệm giảng dạy gì đó.
Nhưng các nàng cũng không phải là điếc, đã sớm nghe được chuyện bên ngoài, lúc này thấy chị dâu hai Triệu Ái Phượng đi vào, mặt Giang Thiển lại ửng đỏ.
Dù sao vẫn là cô gái chưa chồng, vừa gặp được trai đẹp đã tới nhà xem mặt, trong lòng vẫn có chút e thẹn cùng hồi hộp.
Tô Chỉ Nhu cười hỏi Triệu Ái Phượng, "Chị dâu hai, đối phương thế nào?"
"Không có chỗ nào chê được!" Triệu Ái Phượng không một chút do dự, liền đưa ra đánh giá rất cao.
"Đi, ra xem thử một chút." Tô Chỉ Nhu cười nhìn cô em chồng.
Giang Thiển tuy rằng mặt đỏ, nhưng cũng muốn xác nhận một chút, xem có phải người hôm qua mình đã nhìn thấy không.
Cho nên liền đi ra cùng chị dâu hai, chị dâu ba.
Hôm qua Giang Thiển biết hôm nay phải gặp mặt, đã sớm ngâm đậu đỏ.
Hôm nay đích thân làm bánh đậu đỏ, lúc này Giang Thiển liền bưng một đĩa bánh đậu đỏ đi ra chiêu đãi khách.
"Cô út, đây là bánh đậu đỏ con làm sáng nay, mọi người ăn thử nhé." Thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng Giang Thiển bưng điểm tâm ra lại là tự nhiên hào phóng.
Giang cô út tươi cười, "Được được." Cũng giới thiệu Hàn phụ, Hàn mẫu cho cháu gái, còn có Hàn Thế Quốc, "Đây là Hàn đại bá của cháu, Hàn đại nương, đây là Thế Quốc."
"Hàn đại bá khỏe; Hàn đại nương khỏe ạ." Giang Thiển mỉm cười, cũng là gọi người, đương nhiên cũng nhìn Hàn Thế Quốc một cái, thấy hắn cũng nhìn mình, cô liền hơi ngượng ngùng mời họ ăn điểm tâm.
"Thiển Thiển, con còn nhớ ta không? Năm ngoái ta bị trẹo chân, chính là con dìu đấy." Hàn mẫu vui vẻ nói.
"Con nhớ rõ chân đại nương bây giờ đã khỏe chưa ạ?" Giang Thiển cười nói.
Trong lòng cũng có chút buồn cười, hai mối hôn sự đều là cô dìu lão bà qua đường cho nên mới thành, xem ra muốn gặp được điều kiện tốt vẫn phải làm nhiều việc thiện nha.
Dĩ nhiên, trước khi làm việc thiện cô cũng chưa hề nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà cứ giúp người đi, chớ nên hỏi về tương lai.
"Khỏe rồi, vị đại phu con giới thiệu y thuật đặc biệt giỏi, ngày đó ta đã không còn gì nữa." Hàn mẫu tâm tình rõ ràng vô cùng tốt.
"Vậy là tốt rồi ạ." Giang Thiển cười gật đầu.
Giang cô út cũng tìm đề tài, "Thường ngày trường học bận lắm không? Học sinh có phải đều bướng bỉnh cực kỳ?"
"Không tính là bận ạ, các học sinh đều ngoan cả, có một vài bạn nghịch ngợm nhưng cũng đều nói được." Giang Thiển cười một tiếng.
Giang cô út cười nhìn cô cháu gái dịu dàng, "Đó là tại con tính tình tốt, có kiên nhẫn, chưa từng đánh học sinh."
Thời đó việc giáo dục không có chuyện phạt đánh các kiểu, học sinh không nghe lời ư? Thầy cô trực tiếp lấy cành trúc lên mà giảng đạo lý.
Nhưng Giang Thiển sẽ không đánh, cô không nỡ ra tay, nhưng lúc thầy cô bên lớp cạnh đánh học sinh, cô sẽ mang những học sinh bướng bỉnh đi xem một chút, nói với học sinh rằng, con nếu không ngoan thì thầy cô không còn cách nào dạy, chỉ có thể đưa con sang lớp bên cạnh.
Dưới sự "đe dọa" này, không một ai không ngoan, tất cả đều chọn cô giáo Giang hiền lành không đánh người!
"Nói được thì không cần đánh." Giang Thiển cười cười, cùng Hàn mẫu nói: "Con còn phải về soạn bài, đại nương cứ trò chuyện ạ."
"Ừ." Hàn mẫu nhìn Giang Thiển một thân tri thức, đó là càng xem càng vừa lòng, mặt mày tươi cười gật gật đầu.
Ra mặt một lát, Giang Thiển liền về phòng.
Tô Chỉ Nhu đi theo cô trở về, trên mặt tươi cười nhỏ giọng nói: "Thảo nào cô út con vừa liếc mắt đã chọn, điều kiện bên ngoài quả thật ngàn dặm mới tìm được một người!"
Giang Thiển hơi đỏ mặt, lại cũng đáp trả lại: "Anh ba nhà con không đẹp trai sao?" Không phải cô thổi phồng, gen nhà cô Giang không thể không nói thật sự là cả nhà trai đẹp gái xinh.
Cho dù là ở bên phòng thứ hai, Giang Nguyệt và Giang Thủ Lưu cũng đều có dáng vẻ không hề kém cạnh.
"Anh ba của con đương nhiên cũng là soái ca, nhưng mà nói lương tâm vài câu, so với cái này vẫn là kém một chút!" Tô Chỉ Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng sẽ ở sau khi xuống nông thôn lấy Giang Thủ Hà không chỉ vì sợ làm nông, chủ yếu cũng vì Giang Thủ Hà người vừa cao vừa đẹp trai.
Đầu cao mét tám, người cũng đẹp trai, rất có trách nhiệm, hơn nữa gia phong nhà Giang cũng tốt, nàng mới dứt khoát gả cho.
"Chờ anh ba con về, con sẽ nói cho anh ba biết, nói chị dâu ba chê anh ấy thua kém người khác, xem anh ấy có dạy dỗ chị dâu ba không." Giang Thiển lớn giọng hăm dọa.
Tô Chỉ Nhu cười, "Chẳng lẽ không cho chị nói thật sao? Nói thật đi, rốt cuộc có hài lòng hay không?"
"Con không biết." Mặt Giang Thiển đỏ bừng bừng.
Tuy rằng trừ lúc bưng điểm tâm vào cửa cô út giới thiệu mới nhìn Hàn Thế Quốc một cái, còn lại từ đầu đến cuối, đều không có nhìn Hàn Thế Quốc nhiều, nhưng lúc này vẫn là tim đập thình thịch.
Nhìn thấy trai đẹp là thế này đây, hơi bất tài nhỉ.
Nhưng mà hãy thứ lỗi cho cô, bởi vì Hàn Thế Quốc thật sự đẹp trai, quá chuẩn gu thẩm mỹ của cô!
Là một cô gái lớn, tâm thái của cô còn chưa luyện đến cái trình độ đó, thật không chịu được mất!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận