Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 161: Nghe một chút, đây là tiếng người sao? (length: 7753)

Vợ chồng đã hòa thuận, hơn nữa vết thương của Giang Thiển cũng tự mình kiểm tra, đã cơ bản hồi phục, có thể tiến hành đại bổ không cần lo lắng vết thương bị nhiễm trùng gì đó.
Cho nên sau đó, Giang Thiển liền mua gà hầm cá.
Chợ bên kia gà không thường có, nàng liền đi bếp ăn doanh bên kia tìm Lý Bằng, nhờ giúp mua hai con gà về.
Chuyên môn cho Hàn Thế Quốc bồi bổ thân thể.
Bên ngoài nói hắn như là đang ở cữ vậy.
Nhưng bây giờ Hàn Thế Quốc ở nhà cũng không phải chỉ là như người ở cữ sao?
Chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần lo dưỡng tốt thân thể là được, hơn nữa còn không lo sẽ nhàm chán, bởi vì có ba đứa con trai ở cùng hắn đâu!
Tam thai bây giờ không giống hồi mới sinh ra.
Bọn họ cuối tháng sáu sinh ra, bây giờ đã là trung tuần tháng mười, hơn ba tháng lớn, trẻ con bởi vì dinh dưỡng theo kịp, lại được chăm sóc tốt; nhìn rất đáng yêu.
Bọn nhỏ trắng trẻo mập mạp giống hệt những em bé trên tranh tết, thật giống như trong giấc mơ của hắn, vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thế Quốc liền trở nên ôn nhu hơn.
Thật ra khi hắn vừa về nhà dưỡng thương, bọn trẻ ban đầu nhìn thấy ba ba này còn rất lạ lẫm, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều nhìn thấy ba ba, bọn trẻ cũng quen hắn rồi.
Dù sao huyết mạch thiên tính ở đó mà.
Cho nên bọn trẻ còn có thể cười với hắn, phát ra tiếng 'a ô', giống như đang nói chuyện với hắn.
Hàn Thế Quốc cũng cùng bọn trẻ nói chuyện phiếm, cũng không biết có phải hay không vì ở trong bụng thường nghe ba ba nói chuyện qua bụng, đối với giọng của ba ba thực sự có một cảm giác quen thuộc, đáp lại rất nhiệt tình.
Bọn trẻ cứ như vậy cùng ba ba ở nhà dưỡng thương.
Hàn Thế Quốc vì ăn ngon, thêm vốn thể chất cường tráng, hồi phục rất nhanh chóng.
Dĩ nhiên, hắn cũng không ăn một mình, đều lôi kéo vợ cùng ăn, Giang Thiển cũng không khách khí, hai con gà bốn chân gà đều ăn, vì còn phải cho con bú.
Ngoài hai con gà, còn có cá nữa, Trương Tiểu Trân trù nghệ bây giờ đã xuất sư, hầm canh cá diếc đậu phụ, còn có canh đầu cá được gọi là ngon tuyệt.
Vừa gà vừa cá, lại có thịt, bồi bổ như thế, khiến cho Hàn Thế Quốc sắc mặt hồng hào.
Đợi Mã Chung Quốc cùng Vương Ái Quốc chạy tới thăm hắn, nhìn thấy trạng thái này của hắn cũng cười, "Vợ cậu mỗi ngày hầm đồ ngon cho cậu đấy à?"
"Các cậu làm sao mà biết?" Hàn Thế Quốc mặt mày hớn hở.
"Đồn hết cả rồi làm sao mà ta không biết, vì cậu mà giết hai con gà, còn mỗi ngày hầm thịt hầm canh đầu cá."
Nhà gia quyến nào có bí mật gì, đặc biệt làm đồ ăn thơm như vậy, dù là tường vách đều bị gió bắc thổi tới, hương vị cũng bay ra ngoài.
Đặc biệt cách vách còn có Cao Thúy Thúy ở đấy.
Đi ra nói Hàn Thế Quốc dưỡng thương như ở cữ chính là bà ta.
"Lần này bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, vợ ta sợ ta bị hao tổn căn bản, liền muốn cho ta bồi bổ, ta đều nói không cần, quá tốn kém, tiền thưởng cũng không đủ cho ta ăn như thế, nhưng nàng nói tiền không quan trọng bằng thân thể ta." Hàn Thế Quốc có chút oán giận nói.
Trước kia bị thương, có được đối xử như vậy không?
Cái gì cũng không có, tự mình liếm vết thương, bây giờ có vợ thương hắn!
Mã Chung Quốc, còn có người đang được vợ đâm lén Vương Ái Quốc: "..." Nghe xem, đây có phải là tiếng người không?
Bọn họ không để ý hắn mà sang đây xem Lục Trưởng Chinh cũng đang dưỡng thương.
Kết quả Lục Trưởng Chinh vừa nghe Hàn Thế Quốc bên kia như ở cữ, hắn cũng không nhịn được lên cơn khoe khoang, "Vợ ta cũng thế, bắt ta phải bồi dưỡng, ta đều nói không cần, nàng bận rộn công việc lắm, nhưng còn nhờ mẹ vợ giết gà hầm canh cá cho ta, làm phiền nhạc mẫu quá!"
Mã Chung Quốc buồn cười, hai người này thật đúng là giống nhau!
Nhưng hắn còn tốt, vì Niên Ngọc Chi tuy sống cần kiệm, nhưng nàng là một người vợ tốt.
Vương Ái Quốc thì không được tốt như thế, hắn cảm thấy, nên ném hai người này ra ngoài, gọi bọn họ khoe mẽ!
Hai người vết thương có thể thấy bằng mắt thường là đang hồi phục, Giang Thiển cùng Cố Vân Lan cũng hoàn toàn yên tâm.
Chẳng qua có vẻ hơi bổ dưỡng quá mức thì phải?
Đến nỗi trong đêm cả hai đều có chút không yên.
Nhưng vì hai người lần này đều đã trải qua sinh tử, nên Giang Thiển cùng Cố Vân Lan đều thể hiện sự kiên nhẫn đến khác thường để ứng phó, rốt cuộc cũng điều hòa âm dương, giúp sắc mặt cả hai đều tốt hơn.
Dù sao chuyện chăn gối này, hắn tốt nàng cũng tốt mà.
Hai người lại đến chỗ làm đều là thần thanh khí sảng.
So với hai người bọn họ, Cố Hiểu Lan thì không có tâm trạng đó, hôm nay đi làm, cả người sắc mặt rất tệ, cảm giác như bị người ta thiếu một vạn đồng vậy!
Tâm trạng cực kỳ tệ, nàng vừa đến đây đã nhìn thấy Giang Thiển cùng Cố Vân Lan vừa nói vừa cười, không giống trước đây khi Hàn Thế Quốc Lục Trưởng Chinh gặp chuyện không may, như bị rút hồn vậy!
So với bây giờ hăng hái, nàng càng thích nhìn vẻ thất hồn lạc phách của các nàng!
Nàng thật sự ước gì những người đó không trở về, chỉ là đáng tiếc là, họ bình an vô sự!
Điều này thật đáng ghét!
Ánh mắt của Cố Vân Lan liền rơi xuống người nàng, thấy trong mắt nàng có một màn ác độc, lập tức liền cười lạnh nói: "Sao cô còn để mẹ cô đến Cố gia quỳ? Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ không định ép Cố gia, đem chuyện cha mẹ cô năm đó tráo đổi con cho truyền đi à?"
Cố gia đương nhiên không nói chuyện này ra ngoài, chỉ nói là bế nhầm.
Nhưng thực ra người Cố gia đều biết, chính là cả nhà đổi con!
Nhưng vì nuôi con người ta nuôi thành tình cảm, không đành lòng làm tổn thương nó, chỉ có thể như vậy cho qua.
Sắc mặt Cố Hiểu Lan hôm nay khó coi, cũng là vì chuyện này, hôm qua mẹ ruột của cô cùng cô đến Cố gia xong, không được cô cho phép, liền trực tiếp quỳ xuống dập đầu với mẹ nuôi của cô!
Chuyện này khiến Cố Hiểu Lan cảm thấy mất hết thể diện!
Giống như bị người lột trần truồng vậy!
Giang Thiển đương nhiên không biết những chuyện này, nhưng không ngăn được việc thưởng thức vẻ mặt khó coi của Cố Hiểu Lan.
Trải qua chuyện lần này, nàng cũng hoàn toàn chán ghét Cố Hiểu Lan!
"Cũng là nhờ có anh rể trở về, trước kia thấy bộ dạng thất thần của cô, thật là khiến tôi lo lắng đấy." Cố Hiểu Lan không nói chuyện kia, trực tiếp chuyển đề tài.
"Cô đúng là lòng dạ độc ác!" Cô ta không nói thì thôi, vừa nói Cố Vân Lan lại càng giận, mắng: "Cô muốn cố tình cười nhạo tôi cũng được, nhưng Trình Miêu là vô tội, cô biết rõ cô ấy mang thai tám tháng mà còn ngang nhiên nói tin tức giả đó, cô có phải ước gì cô ấy gặp chuyện không may không? Còn tốt mẹ con họ đều không sao, bằng không cô đền nổi không!"
"Tôi làm gì nghĩ nhiều như thế!" Cố Hiểu Lan đương nhiên sẽ không thừa nhận mình cố ý!
Khuê mật Trình Miêu đã phản rồi, mặc kệ nó sống chết!
"Cô là loại người gì tôi không biết chắc? Giống hệt cha mẹ ruột của cô, các người đều ác độc như nhau, còn chuyện gì mà cô không làm được chứ?" Cố Vân Lan mắng người chuyên chọc vào chỗ đau của cô.
Cố Hiểu Lan tức chết rồi!
Cô nghĩ, nếu như Lục Trưởng Chinh lần này có thể chết ở bên ngoài thì tốt biết bao!
Xem Cố Vân Lan có còn hăng hái không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận