Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 84: Tân Hoa thư điếm tiếp việc (length: 7897)

Giang Nguyệt là người thuộc đơn vị trọng điểm, cho nên mới có chuyện từ hôn với Hàn Thế Quốc, cần phải nói rõ ra.
Bởi vì so với việc Hàn Thế Quốc bị mang tiếng xấu, Giang Thiển càng không muốn hắn mang tiếng là kẻ bị vứt bỏ.
Bị từ hôn là do lỗi của đối phương, nhưng bị bỏ rơi là vấn đề nhân phẩm đạo đức của hắn.
Hàn Thế Quốc muốn thăng tiến, trên danh tiếng không thể có bất kỳ tì vết nào, nếu không khi xét duyệt sẽ rất dễ dàng bị loại!
Giang Thiển không biết thì thôi, lúc này biết được nàng đương nhiên sẽ không để cho lời đồn như vậy tiếp diễn.
Hàn Thế Quốc hiểu rõ vợ mình đang bảo vệ hắn.
Nhưng hắn cũng không muốn vợ mình mang tiếng hồ ly tinh, nói với Hứa Phượng Liên: "Việc đổi người kết hôn cần phải báo cáo lại, chuyện này, ta đã điện báo về báo cáo với thủ trưởng rồi, là được thủ trưởng cho phép."
Hứa Phượng Liên vội nói: "Ta tin, ta vẫn luôn tin các ngươi không phải người như vậy, chỉ là mấy người kia nói lung tung tin vào lời đồn! Nhưng các ngươi cứ yên tâm, đợi về ta sẽ chắc chắn nói rõ ràng với mọi người!"
"Ta cũng sẽ đi tìm Ái Quốc và Lão Cao bọn họ!" Hàn Thế Quốc nói với Giang Thiển.
Trong lúc nói chuyện, xe cũng tới.
Giang Thiển nhìn đồng hồ, 6 giờ 45 phút...
"Không phải nói bảy giờ sao?" Nàng không nhịn được nói.
"Nào có đúng giờ, đây chỉ là giờ đại khái, cho nên mới cần ra sớm một chút để chờ nha." Hứa Phượng Liên vừa dặn dò con gái chuẩn bị lên xe, vừa nói.
Giang Thiển nhìn nàng, thậm chí cả Hàn Thế Quốc hình như cũng đã quen như vậy, lập tức liền câm nín: "..."
Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng thuận lợi lên xe mua vé.
Đi qua thị trấn rồi mới đến tỉnh thành, đi tỉnh thành sẽ đi ngang qua thị trấn.
Thị trấn không xa, khoảng 30 phút là đến.
Hứa Phượng Liên và con gái Tiền Hiểu Vân liền xuống xe, Giang Thiển và Hàn Thế Quốc thì tiếp tục ngồi, đến tỉnh thành không sai biệt lắm là hai tiếng.
Tính cả đoạn trước, chuyến xe này đã đi hết hai tiếng rưỡi!
Khi xuống xe ở nhà ga, Giang Thiển không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
"Vợ, không sao chứ?" Hàn Thế Quốc đỡ nàng.
"Không sao." Giang Thiển lắc đầu, tuy rằng ngồi lâu một chút, nhưng đường ở đây còn có xe, so với ở quê thì tốt hơn nhiều, không đến nỗi quá xóc nảy.
"Chúng ta đi tìm gì ăn trước đi."
Giang Thiển không có ý kiến, sáng sớm đi ra ngoài cũng chưa ăn cơm, đương nhiên phải đi ăn chút gì đó.
Đến quán cơm quốc doanh ăn mì, người cũng thoải mái hơn một chút.
Giang Thiển cười nhìn hắn, "Đi thư điếm xem trước đi?"
Hàn Thế Quốc liền dẫn nàng đi một chuyến xe buýt, Giang Thiển hỏi hắn, "Ngươi quen thuộc với tỉnh thành này lắm sao?"
"Cũng tính là quen; trước đây có thời gian rảnh là ta tới đây." Hàn Thế Quốc nói: "Đây là nhà sư phụ của ta."
Thủ trưởng Cố và Cố phu nhân chính là người tỉnh thành, có đôi khi trong nhà có chuyện gì, thủ trưởng Cố không rảnh, đều sẽ sai hắn đến đây giải quyết.
Còn có khi ăn tết không về nhà, hắn có khi cũng bị thủ trưởng Cố gọi qua tỉnh thành ăn tết.
Mà Hàn Thế Quốc cũng là người có tinh thần thích khám phá, nếu đến, hắn cũng không ít lần đi dạo, thế nên đối với chỗ này cũng tương đối quen thuộc.
Giang Thiển biết thủ trưởng Cố đối với hắn là có ơn tri ngộ đề bạt, hôm trước thủ trưởng Cố trở về, hắn liền dẫn nàng đến cửa.
Ngồi sáu trạm, trong lúc đó Hàn Thế Quốc còn nhường chỗ cho một bà lão.
Bà lão rất cao hứng, hơn nữa còn khen Hàn Thế Quốc, "Chàng trai, cháu là bộ đội phải không?"
"Vâng, thím ngồi ạ."
"Ta vừa nhìn là biết cháu làm bộ đội, khí chất này không sai được, cháu có đối tượng chưa? Cháu gái lớn của ta năm nay 21 tuổi, làm công nhân ở nhà máy dệt, cao..."
"Thím, đây chính là đối tượng của cháu." Hàn Thế Quốc lập tức giới thiệu vợ mình.
Bà lão nhìn Giang Thiển, thôi vậy, cháu gái mình không xinh đẹp bằng người ta.
Nhưng Hàn Thế Quốc có tướng tá tốt, cũng không ngại bà khen hai câu, "Ôi chao, cô con dâu của cháu thật là xinh đẹp!"
"Cảm ơn thím ạ, thím trông cũng rất khỏe, năm nay chắc cũng năm mươi ạ?" Không giỏi ứng phó mấy chuyện này, Giang Thiển lộ ra nụ cười lịch sự.
"Cái gì mà 50, ta đã 60 mấy rồi."
"Nhìn không giống đâu ạ, thím thật biết giữ gìn, tóc này, đen thật đấy."
"Cô bé này cũng thật biết nói chuyện..." Bà lão được khen đến mức nở mày nở mặt, "Nhưng cháu đừng nói, đấy là vì ta thích ăn mè đen..."
"..."
Không mấy trạm thì xuống xe.
Sau khi xuống xe, Giang Thiển thở phào một hơi, Hàn Thế Quốc cười tủm tỉm nhìn nàng, "Vợ, sao em gặp ai cũng khen thế?"
Giang Thiển tức giận liếc hắn một cái, "Nói mấy lời may mắn cũng không thiệt đi đâu!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến hiệu sách Tân Hoa.
Lúc này trời đã không còn sớm, hiệu sách cũng đã mở cửa.
"Xin chào, cho hỏi chỗ các anh chị có cần người phiên dịch không ạ?" Giang Thiển hỏi.
"Có." Trưởng hiệu sách Đổng Lương đang sắp xếp sách, nghe vậy theo bản năng trả lời một câu, mới nhìn hai người, chú ý đến Hàn Thế Quốc, hắn nhận ra, "Hình như tôi nhớ anh đã từng đến rồi?"
Dù sao dáng người cao lớn oai phong như vậy, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
"Đến ba lần rồi." Hàn Thế Quốc nói.
Đổng Lương gật đầu, hắn cũng nhớ là hai ba lần, nhìn Giang Thiển, "Đây là người nhà anh sao?"
"Đúng vậy, người nhà tôi nghe tôi kể ở đây giống như đang cần người phiên dịch, cũng có chút hứng thú, nhân lúc rảnh rỗi, tôi liền dẫn cô ấy đến hỏi một chút." Hàn Thế Quốc giới thiệu sơ lược.
Đổng Lương đưa tay về phía Hàn Thế Quốc, cười nói: "Chính thức làm quen chút, tôi là Đổng Lương."
"Tôi là Hàn Thế Quốc." Hàn Thế Quốc bắt tay với hắn, "Đây là người nhà tôi, Giang Thiển."
"Cô Giang, chào cô."
"Anh Đổng, chào anh."
Hai bên bắt tay làm quen, Đổng Lương liền nói với Giang Thiển: "Cô Giang, chúng tôi rất cần người phiên dịch, nhưng trước tiên tôi phải thử trình độ của cô một chút, nếu trình độ đủ thì mới có tư cách nhận công việc của chúng tôi, trình độ không đủ thì xin lỗi."
Tuy rằng thiếu người, nhưng công việc phiên dịch là thà thiếu còn hơn cẩu thả.
"Được." Việc khảo hạch là bình thường, Giang Thiển không cảm thấy bất ngờ.
Đổng Lương liền lấy ra một phần tiếng Anh đã chuẩn bị đăng báo tìm người dịch, "Cô xem có thể dịch ra không?"
Đúng vậy; họ đã chuẩn bị đăng báo xem có ai là người dịch có thể đến làm, thật sự quá thiếu người, công việc đều chất chồng như núi.
Giang Thiển chỉ nhìn lướt qua, liền nói: "Có thể!"
"Cô dịch thử xem." Đổng Lương đưa giấy bút trắng cho nàng, để nàng thử.
Giang Thiển ngồi dịch, Hàn Thế Quốc nhàn rỗi không có gì làm, liền đi cầm một quyển sách đến xem.
Đổng Lương không quấy rầy hai người, tự mình đi sắp xếp sách, nhưng chưa đến mười phút, Giang Thiển liền gọi: "Anh Đổng, tôi dịch xong rồi."
Trình độ có sẵn, đây chỉ là một đoạn văn ngắn hàng ngày, không có gì khó, hoàn toàn không tốn sức.
Đổng Lương buông công việc trong tay xuống, sang xem bản dịch của Giang Thiển, chữ của Giang Thiển đẹp, viết rất dễ nhìn.
So sánh với đáp án, Đổng Lương liền rất hài lòng, cười nhìn nàng nói: "Trình độ của cô Giang rất cao, đã qua kiểm tra, có thể bắt đầu nhận công việc phiên dịch của hiệu sách chúng tôi, nhưng trước khi đó, cô Giang phải đưa tư liệu thân phận cho tôi xem xét, chúng tôi còn phải đăng ký một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận