Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 43: Chỉ có thể nhìn không thể ăn (length: 7652)

Lý Hà nhìn đến những đồ ăn thịt kia vơi đi hơn phân nửa, chỗ còn lại cũng chỉ vừa đủ cho bữa tối nay, mặt mày khó coi đến nỗi chẳng muốn đưa.
Còn Hàn Thế Dân, cùng Hàn Thế Quốc và Giang Thiển, cùng Hàn mẫu, bởi vì Hàn phụ cũng đã về phòng ngủ sau khi uống chút rượu nên hơi chếnh choáng.
"Các ngươi đi từ từ thôi nhé." Hàn mẫu dặn dò hai con gái và con rể.
"Dạ." Tất cả cùng đáp.
Nhìn theo bóng họ trở về, Hàn Thế Quốc mới dìu Giang Thiển đi theo mẹ về nhà, Hàn Thế Dân cười nói: "Coi như đã xong việc rồi."
"Cũng mệt gần nửa ngày, về nhà nghỉ ngơi chút đi." Hàn mẫu tuy rằng cũng thấy mệt, nhưng rõ ràng đang rất vui, chuyện hôn sự của con trai út xem như tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.
Hàn Thế Dân gật đầu, quay về phòng.
Nhưng vừa vào phòng đã thấy Lý Hà mặt mày cau có, hắn không hiểu hỏi: "Sao vậy?" Sao tự nhiên mặt mày lại xám xịt thế này? Định không có việc gì cũng tìm việc sao?
"Ngươi còn hỏi ta sao vậy? Mẹ thật là, cho nhiều đồ ăn thịt như vậy cho mấy nhà hàng xóm, chẳng phải chỉ là mượn bát đũa với băng ghế, cần gì cho nhiều vậy?" Lý Hà nhỏ giọng cằn nhằn.
"Nhà ai làm việc tốt mà chẳng thế, nên cho thì cứ cho thôi, chuyện cưới xin của Thế Quốc xử lý tốt như vậy; có tiếc gì chút thịt đó." Hàn Thế Dân liếc nàng một cái.
"Còn mấy phần mang về cho chị cả, chị hai nữa? Không biết là nhà mình còn cả một đám người hay sao!" Lý Hà tức tối nói.
Cô ba thì coi như không sao, đang ở khu nhà của ủy ban huyện, bảo mang một phần về cũng chẳng có gì, người nhà thì có thân thì thật có thể quan hệ rộng một chút, dù sao cũng giúp được.
Nhưng sao chị cả với chị hai cũng cho nhiều vậy làm gì? Cả đám đều nghèo xơ xác.
Đặc biệt là anh rể hai, còn ra dấu cho chị hai đòi thêm đó, đừng tưởng là nàng không thấy!
Thật là không biết xấu hổ, cứ muốn cái không thôi!
"Cũng không phải tiền của ngươi mà ngươi tiếc của như thế, Thế Quốc và em dâu cũng có nói gì đâu, ngược lại là ngươi không vui trước." Hàn Thế Dân còn tưởng có chuyện gì lớn.
Chị cả chị hai sáng sớm đã mang trứng gà đến, vừa đến nơi là đã cọ nồi rửa rau, anh rể cả cũng xắn tay vào làm gà cá, anh rể hai tuy rằng lười biếng chút nhưng cũng phụ giúp tiếp khách, cũng coi như hòa khí.
Bây giờ lúc về mang chút bánh kẹo cưới và đồ ăn thịt thừa cho mấy đứa cháu ngoại ăn, như thế cũng là phải thôi mà!
"Đã cho hết rồi, ngươi đừng có tìm bực bội vào mấy chuyện đó nữa!" Hàn Thế Dân cảnh cáo.
Lý Hà: "..." Cái tên chết tiệt này có phải quên là bọn họ còn bốn đứa con không hả.
Người ta ăn nhiều một miếng thịt, con họ sẽ bớt đi một miếng đó!
Nên biết là dù gia cảnh nhà họ khá như vậy, một tháng cũng chỉ ăn thịt có hai lần thôi, chứ không phải ngày nào cũng có!
Nhiều thịt như thế đều chia cho hết người ngoài rồi nhà mình chẳng còn bao nhiêu, nàng có vui được sao?
...
Hàn Thế Quốc và Giang Thiển bên này thì không hề nói chuyện này.
Hàn Thế Quốc thì thấy chuyện đó là phải, điều kiện của chị cả, chị hai đều không tốt, trong nhà lại nhiều con, cho thêm chút về cho mấy đứa cháu ngoại nếm thử cũng chẳng sao.
Còn Giang Thiển, dù sao nàng cũng không sinh ra ở đây, thật sự là không để mấy chuyện này vào mắt.
Cưới xin xong đúng là mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi chút.
Vừa về đến phòng, cửa phòng liền bị Hàn Thế Quốc khóa trái.
Tuy khóa cửa cũng là chuyện bình thường, nhưng Giang Thiển thấy hắn như thế, mặt không khỏi có chút nóng lên, lẩm bẩm: "Ngươi khóa cửa làm gì."
"Không có gì, chẳng phải là nghỉ ngơi một lát thôi sao? Để Gia Vĩ tụi nó không hiểu chuyện xông vào làm phiền." Hàn Thế Quốc mặt vô tội nói, tuy rằng thèm thuồng ăn vợ không sai, nhưng là ban ngày đương nhiên là không thể, bây giờ mới có hơn hai giờ rưỡi, hắn không đến mức không chờ được chút thời gian đó.
Giang Thiển vừa thấy là mình hiểu lầm mặt càng thêm nóng, kịp phản ứng thì lại hờn dỗi trừng mắt liếc hắn, hắn đúng là cố ý.
Hàn Thế Quốc đúng là cố ý, hắn tuy không có ý định ăn vợ ngay bây giờ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không lấy chút lợi.
Bộ dạng nhõng nhẽo của vợ trông thực sự quá mê người, hắn trực tiếp nhào tới.
Giang Thiển mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Ngươi... ngươi đừng có làm bậy nha, ban ngày, hơn nữa ta... ta tới tháng rồi."
Hàn Thế Quốc nghe câu trước thì nghĩ cái này không phải là quyến rũ thì là gì? Nhưng nghe đến câu sau hắn thì ngây người.
"Cái gì?" Hắn kinh ngạc nói, tuy rằng chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng hắn cũng từng thấy heo chạy chứ.
Cũng từng ấy tuổi rồi không đến nỗi ngay cả chuyện phụ nữ hàng tháng sẽ có mấy ngày như vậy cũng không biết, vì còn có mấy chiến hữu mà, biết những ngày này tâm trạng phụ nữ thường không tốt, phải dỗ dành.
Nhưng hắn không ngờ tới mình đã tâm tâm niệm niệm, tính toán đại triển thân thủ đêm tân hôn, lại gặp đúng dịp này nha?
"Phụt." Giang Thiển nhịn không được bật cười.
Quả thực biểu tình này của hắn có thể cho vào làm tài liệu giảng dạy của Bắc Ảnh!
Tuyệt đối chân thực bộc lộ cảm xúc!
Nhưng cái này có thể không chân thực được sao.
Cũng không xem Hàn Thế Quốc năm nay bao nhiêu tuổi, người ta 26 tuổi đến bây giờ vẫn còn là một con gà tơ chính hiệu, bây giờ lại cưới được cô nương vừa mắt, nhớ thương một cái mà nhớ đến thành ra cái dạng gì?
Kết quả lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Thôi, dù sao người đã bị ta cưới về rồi ngươi cũng không chạy đi đâu được, tối ăn cũng không muộn." Hàn Thế Quốc coi như chịu thua, hôn nhẹ lên môi nàng, "Ngày mai chúng ta đi đăng ký giấy kết hôn trước."
Giang Thiển mặt đỏ bừng khẽ "Ừ" một tiếng.
Hàn Thế Quốc thấy vợ mình ngoan như vậy, thực sự là đau lòng trong bụng, nhưng Hàn Thế Quốc thật sự không dám thân mật thêm, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm nàng vỗ nhẹ lưng, trấn an mình cũng an ủi nàng nói: "Bận rộn một ngày rồi, ngủ một lát đi."
Giang Thiển thì đúng là hơi mệt, chuyện cưới xin ai trải qua người ấy biết, cho dù không có nhiều nghi thức như vậy, nhưng cũng cần chuẩn bị tinh thần mà tiếp khách gì đó, rồi cả bát đũa vừa ăn xong kia cũng phải phụ dọn, tương đối tốn tâm tư và sức lực.
Hơn nữa cũng không biết có phải là vì thích hắn mà thế không, cảm giác khi ở trong lòng hắn lại có một loại cảm giác an toàn, nghe hơi thở trên người hắn cũng cảm thấy rất dễ ngủ, chẳng phải sao, chỉ một thoáng đã ngủ mất rồi.
Hàn Thế Quốc nhìn vợ trong ngực, trong mắt mang theo ý cười, còn có chút kiêu ngạo.
Xem như là đã cưới nàng về nhà làm vợ rồi!
Hắn cũng lim dim chợp mắt.
Khi tỉnh lại thì cũng gần bốn giờ hơn rồi.
Hàn phụ và Hàn mẫu cũng đã thức, còn có cả Hàn Thế Dân và Lý Hà.
Hàn Thế Dân ngủ một giấc tỉnh táo hẳn lên, em trai cưới vợ hắn cũng vui mừng, giúp từ trong ra ngoài.
Nhưng Lý Hà thì vẫn cau có, vẫn còn nhớ đến việc đã chia nhiều thịt như thế đi.
Nhìn thấy Hàn Thế Quốc và Giang Thiển ra ngoài.
Con gái lớn của Lý Hà là Hàn Gia Nguyệt liền lập tức nói: "Mợ ơi, có phải là mợ nên cho chúng cháu bao lì xì gặp mặt không ạ?"
Giang Thiển nhìn cô cháu gái một cái, cười hỏi: "Bánh kẹo cưới ăn chưa?"
"Bánh kẹo cưới là bánh kẹo cưới, bao lì xì là bao lì xì." Hàn Gia Nguyệt nói, "chú út cho nhà mợ nhiều sính lễ như thế mà, mợ không lẽ lại không nỡ cho chúng cháu một cái bao lì xì à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận