Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 363: Thằng nhóc con (length: 8202)

Mọi người đều nhìn về phía Hàn phụ.
Hàn phụ nghe được con trai út một nhà đều chuyển đến kinh thành, hắn cũng hết sức cao hứng.
Bất quá lão nhân ở đây vẫn lắc đầu, “Dẫn ngươi nương đi qua giúp một tay là được, ta sau này hãy nói.” Vẫn là câu nói kia, hắn vẫn làm được việc, hắn hiện tại mỗi ngày đều còn lấy được tám công điểm.
Cũng làm được việc, cũng không cần phải đi qua ăn không ngồi rồi.
Chờ hắn thực sự là làm không nổi đến thời điểm, nếu như không ghét bỏ hắn, hắn sẽ đi qua.
Hàn mẫu cùng hắn kết hôn cả đời, có thể không hiểu biết nàng sao, sớm đã hiểu rõ.
Nhưng Hàn Thế Dân vẫn khuyên nhủ một chút “Kinh thành chỗ kia chính là lãnh đạo lớn ở, cha, ngươi xác định không đi qua xem sao? Coi như đi dạo đi, rồi cùng đệ muội, Tứ ca trở về cũng được mà.” “Vé xe không mất tiền sao?” Hàn phụ nói, hắn kỳ thực là động lòng, bất quá lý trí vẫn là đè xuống “Thế Quốc bọn họ hiện tại điều đi kinh thành, sau này cũng có khối lớn cơ hội, lại không cần phải vội vã nhất thời, lão bà, ngươi đi qua giúp bọn hắn một tay.” “Được.” Hàn mẫu rất vui vẻ.
“Nãi, ta cũng muốn đi.” Hàn Gia Nguyệt không nhịn được, vội nói.
Kinh thành a, trời ạ, tiểu thúc tiểu thẩm nàng vậy mà chuyển đi kinh thành, đây chẳng phải là Trương Tiểu Tuệ, nàng cũng đi kinh thành?
Nàng muốn đi, nàng muốn đi a!
“Ngươi bớt mơ mộng những thứ này!” Hàn mẫu trực tiếp đáp trả nàng một câu.
Bây giờ nàng đối với đứa cháu gái lớn này là nhìn thấu đáo rồi.
Hoạn nạn mới thấy chân tình a, nàng bị thương một khoảng thời gian đó, không nói giống muội nàng qua chiếu cố nàng đi, được thì chẳng qua rót cho cốc nước hỏi han ân cần một chút đâu?
Kết quả cháu gái này từ đầu đến cuối, là tránh nàng xa như tránh tà, một chén nước cũng không rót cho nàng.
Khi còn bé cũng do chính mình bón cho ăn, cho uống, khi đó trong nhà nghèo, thi thoảng vẫn còn gọi nàng và ca nàng ăn canh trứng gà, chia ra mà ăn, không hề thiên vị.
Kết quả cuối cùng là như thế này?
Đứa cháu gái này có cũng như không!
Bây giờ còn muốn qua kinh thành? Mau tìm góc mà đứng đi thôi!
Hàn Gia Nguyệt lập tức nhìn về phía nương nàng, muốn gọi nương nàng hỗ trợ nói giúp.
Thế nhưng lần này Lý Hà lại chẳng mở miệng ra được.
Trở về phòng, Hàn Gia Nguyệt liền oán trách nương nàng, “Nương, sao người không giúp con nói chuyện? Đó là kinh thành đó, là muốn đi kinh thành đó!” Trời ạ, nếu có thể đi kinh thành sinh sống, vậy sau này tìm người kinh thành mà gả, chẳng phải nàng cũng là người kinh thành sao?
Lý Hà mắng: “Ngươi còn dám nói ta không giúp ngươi nói chuyện? Ngươi không nhìn lại chính mình đã làm những gì, ta bảo ngươi đi qua chiếu cố nãi ngươi, ngươi nghe ta chưa? Phàm là ngươi qua hầu hạ một khoảng thời gian, lần này cơ hội, dù có thế nào ta cũng sẽ tranh thủ cho ngươi!” Kinh thành a, đây chính là nơi ở hoàng cung thời xã hội cũ!
Nghe nói dưới mái hiên rớt xuống một mảnh ngói, đều có thể rơi trúng người hoàng tôn công tử nhà quý tộc!
Đương nhiên, hiện tại là xã hội mới không còn như thế, nhưng chỗ kia vẫn là lãnh đạo lớn ở a, qua bên đó, tiền đồ sau này còn cần phải nói sao?
Để con gái qua bên kia tìm được con rể giàu có, thì nàng đúng là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh!
Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, bà bà sẽ không muốn mang đi.
Bởi vì con gái này thực sự là quá không nên thân!
Bảo Lý Hà dày mặt như vậy cũng không mở được cái miệng để bảo bà bà mang đi!
Hàn Gia Nguyệt cũng hối hận đến ruột gan tím tái, ai biết được tiểu thúc tiểu thẩm đột nhiên lại chạy đến kinh thành sinh sống chứ!
Nếu sớm biết như vậy, nàng có khổ có mệt cũng sẽ làm!
“Ta không trông chờ gì ở ngươi, nãi ngươi cũng sẽ không vui mà dẫn ngươi đi, nhưng muội ngươi có thể thử xem.” Lý Hà nói rồi muốn theo bà bà nói chuyện mang cô con gái út qua đó.
“Nương thiên vị!” Hàn Gia Nguyệt lập tức tức giận nói.
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được.” Lý Hà khoát tay, vội vàng đi tìm bà bà nói chuyện gọi con gái út qua.
“Nương, không cho Gia Nguyệt đi qua, đây là điều có thể hiểu, ta không dám nói gì, thế nhưng Gia Tinh lại là đứa thật thà chất phác, lúc người bị bệnh nằm liệt giường, đều là nó chiếu cố hầu hạ, mặc kệ có vất vả thế nào, ta đều không thấy nó cau mày một lần!” “Ngươi đừng nói nữa!” Hàn Thế Dân tức giận.
“Thì sao?” Hàn mẫu lại nhìn nàng.
“Nương, người thương cháu gái của mình chút đi, đừng một lòng đều hướng ngoại tôn nữ!” Hàn mẫu lúc này không khách khí mắng: “Gia Tinh mới bao nhiêu tuổi? Bây giờ nó còn đang đi học, ngươi để nó đi qua, vậy là không muốn cho nó đi học sao? Hay là ngươi muốn đem Gia Tinh đưa cho Thế Quốc bọn họ nuôi?” “Con nào có ý đó, mặc dù Gia Tinh tuổi còn nhỏ, nhưng việc gì nó cũng làm được mà…” “Ngươi cất cái tâm đó của ngươi đi, chuyện này để sau rồi nói, nhưng bây giờ Gia Tinh còn nhỏ, hãy để nó học hành tử tế, ta thấy Gia Tinh cũng là đứa ham học đấy!” Hàn mẫu tức giận nói.
Hàn Gia Tinh lặng lẽ gật đầu, nãi nói không sai, nó muốn đi học, tiểu thẩm đã nói với nó, đi học có thể đổi đời, nó cũng đang cố gắng đây.
Sau này nó muốn giống như anh trai lớn vào trường trung học ở trấn học!
Lý Hà không khỏi nói: “Gì vậy, hai đứa con trai muốn nuôi, con gái cũng muốn nuôi? Thế là muốn chúng ta nuôi cả ba à, vậy thì làm sao nuôi được? Hơn nữa Gia Đống sang học kỳ sau là học lớp 11 rồi, năm sau là tốt nghiệp, đằng nào cũng sắp xong rồi, học xong rồi thì về nhà làm ruộng thôi!” Nàng nghĩ, lúc trước thì không nên nghe lời thằng út cho đi học làm gì, lãng phí bao nhiêu thời gian, học xong cũng chẳng phải lại đi làm ruộng sao?
“Tiền học sau này con sẽ trả lại cho mẹ, mẹ đừng luôn miệng nói nữa!” Hàn Gia Đống nói.
Cậu một chút cũng không hối hận việc đi học cấp 3, bởi vì thật sự là học cấp 3 mới giúp cậu nhìn xa trông rộng hơn, cũng có nhiều kiến thức hơn, giống như lời thằng út nói, suy nghĩ, quan niệm và cách nhìn nhận mọi thứ, đều khác hoàn toàn so với trước đây.
“Đúng đó, dùng ít tiền của mẹ thì cũng đã sao, cứ treo ngoài miệng mãi không thôi, cơ hồ mỗi ngày liền lấy ra mà than, cha con cũng chẳng nói gì, nói nữa, số tiền đó cũng đâu phải do mẹ kiếm ra, là lúc chia nhà từ chỗ thằng út chia cho đó!” Hàn Gia Vĩ nói năng càng không khách khí.
“Thằng nhóc ranh này…” Lý Hà thiếu chút nữa tức điên, nhưng cố tình lại chẳng cãi được!
Hàn Thế Giai cũng nhìn chị dâu lớn một cái, “Cho con đi học là việc tốt, bây giờ thì không dùng được không sai, nhưng sao ngươi biết sau này không giúp được? Bọn nó còn trẻ như vậy, xã hội sau này phát triển thành thế nào ai mà biết được? Nói nữa, ngươi nhìn ta xem, ta không được xem là biết tính toán lắm sao? Ta cũng vẫn luôn giúp xem xét đấy thôi, nếu như về sau có cơ hội làm ăn gì đó, ta sẽ bảo Gia Đống vào làm!” Nói một ngàn, nói một vạn cũng không bằng câu nói cuối cùng có tác dụng.
Lý Hà vội vàng hỏi: “Cô ba nói thật chứ?” “Thật mà, Gia Đống là cháu ruột của ta, ta có thể không để tâm sao, bất quá công việc thật sự là không dễ kiếm.” Công việc của nàng cũng là Triệu Thư Húc đã hao tâm tốn sức, dùng không ít các mối quan hệ mới có thể sắp xếp được cho nàng.
“Cháu sẽ không cần cô ba sắp xếp cho cháu, đến lúc đó cháu muốn gọi tiểu thúc dẫn cháu đi làm bộ đội!” Hàn Gia Vĩ nói.
Hàn Thế Giai cười một tiếng, “Vậy cháu nên đi nói với tiểu thúc của cháu.” “Cháu ăn Tết đã nói với tiểu thúc rồi, tiểu thúc nói được, bảo cháu hiện tại bắt đầu đánh quyền, chạy bộ luyện tập thân thể, đợi đến khi cháu học xong cấp 3 đi ra, đủ tuổi, hắn liền sắp xếp cho cháu đi qua, bất quá bây giờ tiểu thúc đi kinh thành rồi, còn có thể sắp xếp được không?” Hàn Gia Vĩ ngập ngừng.
“Tiểu thúc cháu thì có đi kinh thành, nhưng các mối quan hệ bên đó không hề ít đâu, người khác không nói, biểu ca của cháu liền ở bên đó, sắp xếp cho cháu vào đó làm lính quèn chẳng khó khăn gì, còn việc có đi lên được hay không thì phải xem bản thân cháu.” Hàn Thế Giai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận