Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 46: Đường đỏ canh gừng (length: 7584)

Người khác đêm tân hôn được gọi là một cái củi khô lửa bốc, nhưng Hàn Thế Quốc cùng Giang Thiển đêm tân hôn, hai người ôm nhau ngủ chay.
Bất quá bởi vì buổi chiều ngủ hơi lâu, lúc này cũng không buồn ngủ nhanh như vậy.
Nằm xuống xong, liền nói chuyện phiếm.
Giang Thiển được Hàn Thế Quốc ôm vào trong ngực, Giang Thiển nhắc đến cuộc sống cấp ba.
Nhưng nàng không nói nhiều, chủ yếu là nghe Hàn Thế Quốc kể về những năm hắn ở quân đội.
Nàng cũng rất thích nghe điều này.
Nhưng chính là khi nghe được lúc làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm, tim nàng đập nhanh cả nửa nhịp.
"Không có chuyện gì, những thứ này đều là bình thường." Hàn Thế Quốc cười trấn an nói.
Giang Thiển cười không nổi, dựa vào trong lòng hắn nói: "Đi ra ngoài, nhất định phải chú ý an toàn, ngươi bây giờ cũng không phải một người, ngươi có ta, chúng ta về sau cũng còn sẽ có con cái, ngươi cũng phải vì chúng ta nghĩ một chút."
Hàn Thế Quốc trong lòng mềm mại vô cùng, "Ta biết rồi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cùng ngươi đến già!"
Hắn có chút hối hận vì nói đến cái này thật sẽ dọa nàng, cho nên hắn liền chuyển đề tài, "Chúng ta lúc huấn luyện cũng có rất nhiều chuyện thú vị..."
Giang Thiển liền yên tĩnh nghe hắn kể, thỉnh thoảng hỏi một đôi lời, bởi vì chuyện gì cũng không thể làm, chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm.
Bất quá cho dù như thế, cảm giác cũng rất khác biệt.
Hơn nữa Hàn Thế Quốc cũng không có thành thật như trong tưởng tượng, hắn cũng không muốn thành thật, đây chính là vợ mình, danh chính ngôn thuận cưới về nhà cho dù không làm được gì, cũng được thu chút lợi tức.
Vốn dĩ chỉ định ngủ chay kết quả cuối cùng vẫn bị chọc cho bốc hỏa, lúc này mới từ bỏ.
Nhưng hôm nay buổi tối, không thể nghi ngờ là đêm Hàn Thế Quốc sau khi thành niên vui vẻ nhất.
Phải đến khi có vợ, hắn mới biết, thì ra vợ thơm như vậy, ôm ngủ thoải mái như vậy!
Chẳng trách những chiến hữu đã kết hôn đều khuyên hắn, nói FA không nhất định đã tốt.
Trời đang rất lạnh, trong ổ chăn có vợ thì không giống, vẫn nên nhanh chóng kết hôn đi, cứ đơn lẻ thế này cũng không ổn.
Trước kia Hàn Thế Quốc không hiểu điều này, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, bọn họ nói đúng, có vợ chính là tốt!
Giang Thiển trước khi xuất giá đều là một mình ngủ, chỉ khi đến tháng mười một, mười hai lạnh nhất mới gọi cháu gái Giang Vi Hồng đến ngủ cùng, nếu không thật sự quá lạnh.
Nhưng Giang Thiển cảm thấy sau này sẽ không lạnh nữa, Hàn Thế Quốc thật sự như một cái lò sưởi lớn.
Khiến nàng không khỏi muốn cách xa hắn một chút, bất quá hắn sẽ từ phía sau ôm lên, ôi trời, lập tức Giang Thiển không còn sức phản kháng.
Bị hắn từ phía sau ôm lên cảm giác thực sự quá an toàn!
Chỉ là, tay có chút không thật thà!
Giang Thiển nắm tay hắn để lên bụng, "Bụng ta hơi khó chịu, ngươi xoa xoa cho ta." Hơi đau âm ỉ.
Bất quá phụ nữ cơ bản đều vậy, kỳ nguyệt sự của nàng rất bình thường nhưng cứ đến kỳ là bụng vẫn hơi khó chịu một chút.
"Ta đi nấu trà gừng đường đỏ cho ngươi!" Hàn Thế Quốc lập tức nói.
"Không cần." Giang Thiển buồn cười, "Trễ thế này rồi ngươi đừng làm phiền, ta cũng không muốn uống, ngày mai nấu cho ta là được."
Nhưng Hàn Thế Quốc đã đứng dậy mở tủ lấy đường đỏ, "Mới mấy giờ, tám giờ còn chưa tới, ngươi đợi chút."
Cầm đường đỏ trực tiếp đi nấu canh gừng đường đỏ cho nàng, Hàn mẫu cũng chưa ngủ đâu, nghe động tĩnh đi ra nhìn, hỏi mới biết chuyện gì xảy ra.
Nàng nhìn con trai ngốc nghếch có chút buồn cười, bất quá trước mặt thì không nói gì, chỉ nhịn không được đem về nói với Hàn phụ.
Hàn phụ: "Tuổi đã cao mới cưới được vợ, kệ thôi."
Hai mươi sáu tuổi, trong mắt Hàn phụ kết hôn từ năm mười bảy tuổi, chẳng phải đã là tuổi cao sao.
Hàn mẫu mặt cười hì hì, lại nói: "Tình huống của Thiển Thiển cũng giống năm xưa ta gả cho ngươi, lão già nhà ngươi cũng không có nấu trà gừng đường đỏ cho ta!"
Năm xưa bà gả cho Hàn phụ cũng là chạy vội vàng.
Hàn phụ: "..." Sao đang nói chuyện lại lôi chuyện cũ ra thế?
"Năm đó cơm còn thành vấn đề, đâu ra đường đỏ nấu canh gừng cho ngươi?"
Hàn mẫu vẻ mặt cảm khái, "Ai nói không phải chứ, hồi đó nghèo thật mà..."
Đề tài liền bắt đầu nhớ khổ tư cam, khổ thì cũng đã khổ, nhưng ngọt cũng là ngọt.
"Thế Quốc hiếu thuận, cũng không muốn chúng ta bán mạng làm, một năm cho 100, lão nhân ông sau này cũng kiềm chế một chút." Hàn mẫu nói đến đây đều cười.
Con trai hiếu thuận, làm cha đương nhiên cũng vui, giọng Hàn phụ mang theo thoải mái, nói: "Ta có chừng mực, làm không nổi tự nhiên sẽ không đi làm, hiện tại ta vẫn ổn."
"Ông chính là chưa già."
"Ta 60 còn chưa tới, vốn dĩ chưa già, đợi ta 60 rồi nói." Hàn phụ cảm thấy mình rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
Không nói hai vợ chồng già, Hàn Thế Quốc nấu xong canh gừng đường đỏ liền mang về cho vợ.
Giang Thiển thực sự rất xấu hổ, nàng vừa nghe được tiếng mẹ chồng, mẹ chồng cũng đã biết.
"Mẹ rất vui vì ta biết thương vợ còn khen ta." Hàn Thế Quốc để nàng đừng ngại.
Giang Thiển là tân nương, thật đúng là không có được một phần bình tĩnh đón nhận, "Lần sau đừng có nấu muộn thế này."
"Được; lần sau ta sẽ nấu cho nàng sớm hơn." Hàn Thế Quốc cười gật đầu.
Giang Thiển liền uống canh gừng đường đỏ còn nóng, đừng nói, một chén canh gừng này vào bụng, bụng đều ấm lên.
Lúc ngủ, Hàn Thế Quốc còn xoa bụng cho nàng, dỗ dành nàng nói: "Ngủ ngon đi, ngày mai ta làm bánh bao cho nàng ăn."
Giang Thiển cả người cũng dễ mệt mỏi, không bao lâu cũng ngủ rồi.
Một giấc ngủ dậy đã là ngày hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng Lý Hà đánh con.
Đang đánh cháu nhỏ Hàn Gia Vĩ.
Bởi vì Hàn Thế Quốc sáng sớm đã đi mua thịt về băm nhân làm bánh bao, bánh bao thơm ngào ngạt vừa ra lò đã khiến Hàn Gia Vĩ mê mẩn, nháo muốn ăn.
Nhưng hôm qua vừa phân gia, Hàn Thế Quốc không có ý định cho, chủ yếu là hắn không định chiều chuộng bà chị dâu Lý Hà.
Cho nên Hàn Gia Vĩ có khóc đòi bánh bao, Hàn Thế Quốc cũng không để ý, bưng bánh bao về phòng.
"Vợ tỉnh rồi?" Hàn Thế Quốc cười nói.
"Bên ngoài làm sao vậy, sáng sớm đã dậy đánh con." Giang Thiển hỏi.
Hàn Thế Quốc cười chỉ bánh bao, Giang Thiển liền hiểu ý, bất quá giống như Hàn Thế Quốc, nàng cũng không có ý định quan tâm.
Đã phân gia thì nên ra dáng phân gia, mỗi người tự lo phận mình là được.
Hơn nữa nàng và Hàn Thế Quốc cũng không định cắn muối, lẽ nào cứ ồn ào một hồi là sẽ cho một hồi sao?
Lý Hà nếu là người tốt, thì cũng đáng nói, nàng ta vừa bước vào cửa ngày đầu tiên đã cho con gái ra oai phủ đầu nàng, còn muốn ăn bánh bao?
"Đưa cho cha mẹ chưa?" Giang Thiển chỉ hỏi cha mẹ chồng.
"Đưa rồi." Hàn Thế Quốc đương nhiên không quên điều này.
Giang Thiển gật gật đầu, đi ra đánh răng rửa mặt.
Lý Hà nhìn nàng đi ra, sẽ ở đó đối với con trai nhỏ giọng oán trách: "Ăn bánh bao, ăn bánh bao, mày nghĩ mày may mắn thế à!"
Giang Thiển bình tĩnh đánh răng, rửa mặt xong về phòng ăn bánh bao, không hề để ý đến bà ta.
Mặt Lý Hà thiếu chút nữa tức điên lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận