Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 142: Đồng ngôn đồng ngữ (length: 7470)

Đúng như bọn họ dự liệu, hôm nay xin phép không đi làm, Hàn Thế Quốc lúc này khóe miệng đang vô cùng căng thẳng.
Nhưng vợ hắn còn ở trong phòng sinh ngủ, hắn không muốn bị người quấy rầy, cho dù Cố Vân Lan tới đây, cũng chỉ có thể lặng lẽ vào nhìn thoáng qua, không dám làm phiền nhiều.
Đi ra liền thấy Hàn mẫu từ bên ngoài trở về, mang theo hộp đồ ăn, mang cơm cho Hàn Thế Quốc ăn.
"Vân Lan con đến rồi." Hàn mẫu cười nói.
"Thím, chúc mừng ạ, lần này được ba cháu trai luôn!" Cố Vân Lan chúc mừng bà.
Hàn mẫu đưa hộp đồ ăn cho con trai, cười nói chuyện với Cố Vân Lan.
Nói chuyện một hồi, Cố Vân Lan mới cười nói: "Con đi làm trước, giữa trưa tan làm sẽ lại đến thăm Thiển Thiển."
"Được." Hàn mẫu đáp lời.
Cố Vân Lan liền đem chuyện Giang Thiển sinh ba em bé mang tới văn phòng kể.
Phùng Bác Văn, Trình Miêu, còn có Trương chủ nhiệm tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Chờ xác nhận Giang Thiển thật sự sinh ba em bé xong, thật sự là sợ hãi thán phục không thôi!
Bởi vì cũng không có việc gì, còn muốn qua thăm một chút.
Bất quá bị Cố Vân Lan ngăn lại, "Ta mới từ bên đó về, Thiển Thiển đang ngủ, chờ giữa trưa chúng ta cùng đi nhé."
"Được!"
Giang Thiển ngủ một giấc này thật sự có chút ngủ đến không biết trời trăng gì nữa.
Bởi vì sinh xong con xong, nàng cảm giác mình như bị rút cạn, mặc kệ là tinh lực hay là thân thể, đều quá mệt mỏi.
Nhưng cũng rất phấn chấn, chẳng qua sự phấn chấn đó chỉ duy trì đến khi thấy Hàn Thế Quốc, thấy hắn, biết hắn sẽ trông bọn nhỏ, nàng toàn bộ buông lỏng đề phòng.
Cơn mệt mỏi ập tới, liền đè sự phấn chấn xuống.
Giấc ngủ này từ lúc sáng trời còn âm u, mãi cho đến giữa trưa Cố Vân Lan và mọi người tan làm đến thăm hỏi nàng, nàng mới tỉnh ngủ được một lúc.
Cố Vân Lan và mọi người vừa tới, liền hết lời khen ngợi, "Ta đã nói bụng của ngươi sao lớn hơn so với ta lúc đó nhiều như vậy, còn tưởng là ngươi tham ăn, không quản được miệng!"
Phùng Bác Văn: "Đúng đó, ngươi cũng quá đỉnh, tính tình của ngươi dịu dàng như thế, thế mà lại làm được chuyện uy dũng như vậy? Ta nghe nói bên nhà viện của các người, ai cũng kinh hãi với tin tức này của ngươi, đều nói về chuyện ngươi sinh ba!"
"Ta cũng quá bội phục Thiển Thiển, ngươi nói chính mình không có cảm giác gì sao?" Đây là Trình Miêu nói.
Giang Thiển cười nói: "Không có cảm giác gì ạ, ta nghĩ là chỉ có hai đứa, Lão đại và Lão nhị sinh xong ta còn tưởng xong chuyện rồi, có thể thả lỏng, kết quả không ngờ lại có thêm một đứa nữa."
Lúc đó chính nàng cũng kinh ngạc đến ngây người, còn tưởng là ảo giác, nhưng đó chính là cảm giác sinh con mà, vội vàng gọi y tá trưởng tới xem, kết quả là chứng minh nàng không cảm giác sai.
Thật sự còn có thêm một Lão tam nữa.
Ba con trai, điều này nàng cũng không nghĩ tới, tuy rằng thoáng có chút tiếc nuối không có được cô con gái, nhưng cho dù là ba con trai, Giang Thiển cũng không thất vọng.
Bởi vì đều là con của mình, đều như nhau cả.
Lúc này Hàn Thế Quốc mang cơm trưa tới, "Vợ à, ăn cơm trước đi."
Cố Vân Lan và mọi người liền nhường nàng ăn trước, các nàng qua xem con một chút.
Giang Thiển ăn cháo trứng gà thịt nạc, ăn xong, cả người cũng thoải mái.
Cố Vân Lan và mọi người chờ một hồi, liền trở về, Giang Thiển liền nằm trên giường, nhìn ba đứa con, nàng nhìn tới nhìn lui, đều cảm thấy không giống mình, giống Hàn Thế Quốc.
"Ta còn tưởng là ta mang thai yên tĩnh như vậy, sinh con xong sẽ giống ta đây." Giang Thiển nói.
Xem ra cái gọi là thuyết di truyền, cũng đích xác không phải trăm phần trăm chính xác.
Hàn Thế Quốc cười nhìn ba đứa con, "Lớn lên thì giống ta, nhưng tính tình còn chưa biết, không chừng là tính cách giống ngươi."
Nếu là tính cách giống nàng, thì đúng là ba con cá muối nhỏ rồi.
Giang Thiển cười cười, nhìn hắn, "Hôm nay xin nghỉ à?"
"Đương nhiên phải xin." Hàn Thế Quốc đặt tay nàng lên miệng hôn, "Vợ à, em vất vả rồi."
Giang Thiển cười nhìn hắn, nàng không nói gì làm hắn thêm gánh nặng, dù sao người đàn ông này đối với gia đình vẫn luôn có trách nhiệm.
Hơn nữa đây cũng là con của nàng, cũng không phải là cho riêng hắn.
Giang Thiển nhìn về phía ba đứa con, khuôn mặt mang theo vẻ dịu dàng lần đầu làm mẹ.
Nàng cảm thấy mình thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể sinh thường ba em bé một cách thuận lợi, đây quả thực là quá mạnh mẽ!
Ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm một buổi chiều.
Đến chạng vạng, Giang Thiển liền được Hàn Thế Quốc đưa về nhà.
Ba đứa trẻ được các y tá đưa về đến nhà, Hàn mẫu mang theo một gói đồ theo sau, dọc đường đi gặp không ít người, ai cũng sợ hãi thán phục.
Bởi vì trải qua một ngày truyền tin, hiện tại toàn bộ căn cứ đều biết, nhà của Hàn doanh trưởng, chính là cô cán sự Tiểu Giang biết phiên dịch sinh ba em bé.
Hiện tại một đám người đều được thấy, sao có thể không hiếu kỳ? Nếu không phải các y tá đuổi người, nửa đường đã bị người ta vây lại xem mất rồi.
Đợi các con được ôm về nhà, không ít các chị vợ lính nhận được tin liền đến thăm hỏi.
Niên Ngọc Chi, Hứa Phượng Liên còn có Lý Quế Phân nhận được tin tức, cũng đều lập tức tới ngay.
Nhìn ba đứa trẻ xong, cũng không nhịn được khen Giang Thiển, "Ngươi thật sự quá giỏi, vậy mà mang thai ba đứa, sinh ba đứa luôn!"
"Đúng vậy đó, ta sống bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe có người sinh ba đây này!"
"Các người xem, mặt mũi rất giống Thế Quốc a?"
"Còn không phải sao, quả thực như đúc từ một khuôn ra!"
"..."
Giang Thiển cười nhìn, nghe mọi người nói chuyện, đương nhiên cũng đáp lại vài câu, Hàn mẫu cũng ở bên cạnh giúp tiếp chuyện.
Nhìn một lượt xong, các chị vợ lính này mới thỏa mãn trở về.
Các chị vừa đi, Cố Vân Lan liền mang theo cặp song sinh long phượng đầy kích động tới.
"Dì à, nghe mẹ con nói, dì sinh cho tụi con ba em trai à?" Minh Minh và Song Song đều nói, hai đứa còn cẩn thận nói nhỏ, sợ làm ồn tới các em trai.
Giang Thiển cười nói: "Đúng đó, các con tới xem một chút đi."
Minh Minh và Song Song liền tới xem các em trai, ba em bé được đặt thẳng hàng, trông giống nhau như đúc, hai đứa nhìn đều thấy mơ hồ.
"Sao mà lớn lên giống nhau vậy?" Song Song hỏi.
"Các em trai là sinh ba mà, đương nhiên là giống nhau rồi, hai anh em mình cũng giống nhau mà, chẳng qua em là con gái còn anh là con trai!" Minh Minh giải thích.
Song Song chấp nhận lời giải thích này, "Nhưng mà các em trai hơi xấu xí thì phải?"
"Cũng hơi xấu, nhiều nếp nhăn lại còn đỏ hỏn, giống như khỉ con ấy." Minh Minh nhăn mặt, rồi lại an ủi Giang Thiển, "Nhưng dì đừng lo, tụi con sẽ không ghét các em trai đâu!"
Lời trẻ con làm Giang Thiển dở khóc dở cười.
Cố Vân Lan cũng thấy buồn cười, "Cái gì vậy chứ, mấy đứa hồi đó mới sinh ra cũng giống y vậy à, trẻ con lúc mới sinh càng đỏ, lớn lên mới trắng."
"Thật vậy sao ạ?" cặp song sinh long phượng khó hiểu.
"Đương nhiên rồi." Cố Vân Lan khẳng định, "Qua một thời gian mấy đứa sẽ thấy các em trai lớn lên đáng yêu, lúc đó chắc chắn sẽ quý."
Hai anh em nghe vậy thì rất vui vẻ, tính toán sau này mỗi ngày đều qua xem các em trai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận