Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 90: Tiền nhuận bút đến (length: 7564)

Từ sau trận tuyết rơi, toàn bộ quân đội liền bị tuyết trắng mênh mông bao phủ.
Hoặc là không rơi, chứ đã rơi thì thật là liên tục mấy ngày liền, mắt thấy có vẻ ngừng, Hàn Thế Quốc bọn họ còn tổ chức đi quét tuyết.
Kết quả quét xong đêm đó, lại lần nữa rơi xuống tuyết lớn.
Không ngoa chút nào, đích thực là tuyết lông ngỗng.
Chính là đang ngủ đến nửa đêm, Hàn Thế Quốc đều phải ra ngoài quét tuyết trên nóc nhà xuống, tuy rằng hắn đã gia cố rồi, nhưng vẫn sợ có gì bất trắc.
Chuyện này không phải đùa.
Phùng Bác Văn đi làm cũng nói, "Còn may gọi người đến giúp gia cố, nếu không nhà ta thật sự nguy hiểm."
Giang Thiển cười nói: "Tuyết Mai ở bên này sinh hoạt, có quen không?"
"Quen rồi, nàng nói có ta ở đây, nàng liền quen." Nói đến vợ mình, Phùng Bác Văn đúng là vẻ mặt cười ngây ngô.
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan liếc nhau, đều thấy buồn cười.
"Lại đây nếm thử, ta hôm qua làm bánh đậu đỏ." Giang Thiển cầm hộp đồ ăn ra, nàng để một hộp bánh đậu đỏ qua đây.
Cố Vân Lan và Phùng Bác Văn cũng không khách sáo, Giang Thiển còn lấy cho Trình Miêu.
Tuy rằng quan hệ với Trình Miêu cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường, nhưng vẫn có thể nói chuyện đôi câu, Trình Miêu cười cầm một miếng, "Cảm ơn."
"Khách sáo cái gì chứ." Giang Thiển cười nói.
Trình Miêu tuy rằng vì Cố Hiểu Lan mà không nể mặt Cố Vân Lan, nhưng đối với Giang Thiển thì không có ác ý gì.
"Hiểu Lan cán sự không đến làm à?" Giang Thiển hỏi.
"Không biết, không nghe nàng nói xin phép." Trình Miêu cũng không rõ.
Giang Thiển cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không nói gì, cầm bánh điểm lại đây cho Trương chủ nhiệm cũng chia hai miếng, lúc này mới về bàn làm việc vừa ăn bánh đậu đỏ, vừa xem báo.
Còn về bản dịch của nàng, đã sớm gửi đến thư điếm rồi.
Mấy ngày nay trôi qua, phỏng chừng Đổng Lương ở thư điếm cũng có thể nhận được rồi, dù sao trong tỉnh tốc độ vẫn khá nhanh.
Đổng Lương bên kia xác nhận được, sau khi đưa những bài dịch này ra, không bao lâu liền nhận được điện thoại của lãnh đạo cấp trên gọi đến.
Lãnh đạo nói chất lượng bản dịch lần này rất cao!
Đổng Lương cũng thật sự vui mừng, sau khi xin tiền nhuận bút cho Giang Thiển xuống liền gửi tiền kèm thư qua.
Giang Thiển nhận được biên lai gửi tiền khi đang ở nhà.
Không chỉ có biên lai gửi tiền, còn có bài dịch mới, và một lá thư của Đổng Lương viết cho nàng.
Trong thư nói nội dung bản dịch lần này rất tốt, cho nên lần này gửi thêm chút qua, hy vọng nàng có thời gian dịch xong lại gửi qua.
Chờ Hàn Thế Quốc trở về, Giang Thiển sẽ cầm biên lai gửi tiền cho hắn xem, "Ngươi xem, tiền nhuận bút của ta đến rồi."
Hàn Thế Quốc nhìn vẻ mặt đắc ý của bà xã, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười, nhận lấy xem, trên một tờ biên lai gửi tiền nhỏ có ghi 20 đồng.
Hắn dành cho sự đánh giá cao độ, "Bà xã, ngươi lợi hại quá đó, nếu chuyện này để người khác biết, mọi người đều phải ghen tị với ta lấy được bà xã có bản lĩnh như vậy về nhà."
Giang Thiển liếc hắn một cái đầy tức giận mà bật cười, "Cái này của ta cũng chưa lấy được đâu, còn phải ngồi xe vào thành lấy tiền, bất tiện quá, lần trước quên nói với Đổng Lương là một tháng gộp lại cho ta một lần là được rồi."
"Không sao, lần sau ngươi gửi về thì nói với hắn một chút, lần này ta đi lấy cho ngươi, ngày mai ta vừa vặn muốn đi một chuyến cùng bọn họ ra ngoài." Hàn Thế Quốc nói.
Chỉ cần mang theo chứng minh thư của nàng cùng giấy kết hôn, sổ hộ khẩu, chứng minh hắn là chồng của nàng, là có thể thay lĩnh.
"Ngươi đi làm gì?" Giang Thiển nói.
"Muốn đến cục công an thành phố làm chút việc, sẽ tiện đường ghé qua lấy cho ngươi."
Giang Thiển gật đầu, "Vậy ngươi cẩn thận một chút."
"Ừm, tự ngươi đi làm cũng cẩn thận một chút, băng tuyết đầy đường cẩn thận trong bụng có con." Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển: "..."
Hắn quả quyết trong bụng nàng có con từ lúc nàng nói chuyện đó, hắn cũng không dám như trước, hết sức kiềm chế.
Chuyện này gọi là có thể ngủ ngon cảm thấy Giang Thiển tương đối vừa lòng và thoải mái.
Bất quá có hay không có con thì vài ngày nữa là biết.
Bởi vì trong chớp mắt cũng gần một tháng, nếu kinh nguyệt luôn đúng kỳ mà không đến, vậy nàng tám chín phần mười là mang thai.
Đến cơ quan đi làm, liền thấy Cố Hiên đưa Cố Hiểu Lan đến làm.
"Giang cán sự, hôm nay sao Hàn doanh trưởng không đưa cô đến?" Cố Hiên đạp xe đạp đi, Cố Hiểu Lan mới nhìn Giang Thiển hỏi.
"Anh ấy hơi bận, tôi tự mình đến cơ quan làm."
Cố Hiểu Lan cùng nàng vào cơ quan, "Giang cán sự cô có rảnh thì khuyên chị tôi nhiều vào, bây giờ mỗi ngày mẹ tôi đều sáng sớm đi qua chăm Minh Minh bọn họ, hôm qua sơ ý một chút, còn bị cảm lạnh."
"Thím bị cảm à? Chờ tan làm tôi qua thăm thím." Giang Thiển nói.
Hai người vừa trò chuyện vừa vào cơ quan.
Hôm nay Cố Vân Lan cũng đến trễ, Giang Thiển rót cho nàng một ly nước nóng, "Tôi nghe Cố Hiểu Lan nói thím bị ốm?"
"Đúng vậy." Cố Vân Lan thở dài, "Ta cũng không ngờ mẹ ta lại bị cảm rồi."
"Mấy đứa bé đâu?"
"Đưa qua nhà trẻ rồi." Cố Vân Lan nói.
"Nghe nói nhà trẻ là chị dâu bên gia chúc viện quản lý?"
Cố Vân Lan gật đầu, "Ừm, bên đó quản lý cũng tốt, bình thường thì không có vấn đề gì." Chỉ là lần đầu đưa con đến nhà trẻ, trong lòng có hơi nhớ nhung.
Giang Thiển cũng hiểu.
Chỉ là làm người ta cảm thấy an ủi là, hai đứa nhỏ đích xác đều rất hiểu chuyện.
Buổi trưa tan tầm Giang Thiển cùng Cố Vân Lan qua thăm chúng, hai anh em tuy đều mệt mỏi nhưng đều rất kiên cường.
Cố Vân Lan trước mặt các con thì không nói gì, nhưng đến khi rời khỏi nhà trẻ, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
"Ngươi nói ta có nên nghỉ việc ra ngoài dẫn tụi nó không?" Cố Vân Lan không nhịn được nói.
Giang Thiển nói: "Nếu ngươi thật sự không nỡ, thì nghỉ việc ra ngoài tự mình dẫn cũng được, nhưng chuyện này ngươi phải bàn với Lão Lục một chút."
Ba tuổi mà đã đưa vào nhà trẻ, thật sự thì đổi lại chính nàng cũng không nỡ, thà vất vả một chút tự mình dẫn, kiểu gì cũng phải lớn một chút mới đưa.
Nàng cũng đã tính toán, nếu sau này sinh con không có ai trông, nàng nhất định cũng sẽ muốn nghỉ việc ở nhà.
"Ừm, ta sẽ bàn với Trường Chinh một chút." Cố Vân Lan vốn kiên quyết đi làm nay lại có chút dao động.
Chỉ là ý nghĩ này còn chưa hỏi Lục Trường Chinh, Cố phu nhân đã vội phản đối.
Khi bọn nàng qua thăm bà, Cố Vân Lan nói về ý định, Cố phu nhân liền vội vàng nói: "Đâu cần nghỉ việc chứ? Đợi mấy hôm nữa mẹ hết cảm sẽ qua đó chăm sóc các cháu cho con, tạm thời gửi mấy ngày ở nhà trẻ thôi, con đừng lo."
"Nhưng mà mẹ sẽ cực khổ." Cố Vân Lan chần chờ.
"Cực khổ gì chứ? Trông cháu nội cháu ngoại của mẹ, mẹ thích. Với lại mẹ qua đó chỉ xem chúng thôi, làm chút đồ ngon cho chúng ăn, chúng đều tự chơi ngoan lắm, con đừng nghĩ nhiều thế, ai mà chẳng có lúc sinh bệnh." Cố phu nhân hoàn toàn không coi bệnh cảm của mình là gì, càng không muốn con gái nghỉ việc gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận