Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 236: Giữ vững bản tâm (length: 8273)

Giang Thiển gửi thư cho lão gia là gửi về nhưng không thể nhanh như vậy liền có hồi âm.
Nhưng ảnh chụp của nàng đã rửa xong trả lại.
Hôm nay Trịnh Vân theo xe của Cố thủ trưởng tới quân đội.
Kim Bình ngày mai mới rảnh, hôm nay vẫn còn bận, cho nên sau khi nàng đến đây, trước hết tìm đến Giang Thiển.
Đi trước một bước lấy ảnh chụp về nhà.
Giang Thiển cười nói: "Ta nghĩ ngươi đã sớm nên đến."
Đem ảnh ra tiệm rửa ở trấn thì cần không ít thời gian, bởi vì tiệm rửa ảnh ở trấn sẽ gom phim, đợi đến số lượng nhất định mới cùng nhau gửi lên tỉnh rửa.
Cho nên cần thời gian không ngắn.
Nhưng Trịnh Vân ở tỉnh thành, trực tiếp có thể đi tiệm chụp hình rửa, không cần chờ gom chung gửi đi.
Trịnh Vân cười nói: "Vốn vài ngày trước đã lấy được nhưng bị cảm, cũng không thể đang cảm mà còn lại đây, liền nghỉ mấy ngày."
Nàng cũng gấp muốn đến, nhưng bị cảm cũng không còn cách nào khác.
Khi nói chuyện, ánh mắt của Trịnh Vân cũng bị ba đứa bé sinh ba hấp dẫn, đôi mắt sáng ngời nói: "Đây chính là ba đứa bé sinh ba của ngươi sao? Ảnh chụp đã thấy đáng yêu, không ngờ ngoài đời càng đáng yêu!"
"A." Lão Tam đang chơi còn chào hỏi dì xinh đẹp này.
Lão Đại thì chỉ nhìn đối phương, Lão Nhị cũng cười với đối phương một cái.
Nhưng Trịnh Vân hết sức ngạc nhiên, "Ôi chao, các cháu thật đáng yêu nha, xem dì mang cho các cháu sữa mạch nha này, có thích không?"
Liền lấy sữa mạch nha từ trong túi ra, còn có một gói kẹo sữa thỏ trắng nữa.
Vừa thấy đồ ăn ngon, Lão Tam liền càng thêm nhiệt tình, Lão Nhị cũng vậy, hai anh em này đúng là "không thấy thỏ không thả chim ưng".
Nhưng Lão Đại thì thờ ơ.
Hắn vẫn thích ăn cơm ăn thịt ăn canh hơn!
Hàn mẫu cười mang trà đã pha đến, Trịnh Vân cười nói: "Cám ơn thím."
"Không cần khách sáo." Hàn mẫu cười nói: "Ta nghe Thiển Thiển nói ngươi là em họ của Mềm Mại, bình thường đều ở đơn vị công tác, Mềm Mại bây giờ thế nào rồi?"
"Biểu tỷ của ta trừ lúc mới bắt đầu có thai thì bị nghén hơi nặng, sau này đều khỏe, nàng còn dặn ta đặc biệt cảm ơn thím đó, nói là nhờ thím cho phương thuốc cổ truyền!" Trịnh Vân cười nói.
Còn về phương thuốc cổ truyền gì, biểu tỷ nàng sống chết không muốn nói, nói nếu nàng về sau thuận lợi thì không cần dùng, nếu không thuận lợi, đến lúc đó nói cũng chưa muộn.
Hàn mẫu rất vui vẻ, "Không có gì không có gì, chỉ cần Mềm Mại thuận lợi là được."
Giang Thiển liền hỏi nàng: "Trước khi đến có gọi điện cho Kim Bình không? Ta không biết hắn có ở quân đội không, bọn họ đôi khi sẽ rất bận."
Nàng còn đặc biệt nghe Hàn Thế Quốc kể về gia thế và con người của Kim Bình, bất quá người hiểu rõ nhất về thân phận của Kim Bình là Lục Trưởng Chinh.
Bởi vì nhà của Kim Bình cũng ở kinh thành, nghe Lục Trưởng Chinh nói, cách hành xử và con người của Kim Bình không có gì để chê, hơn nữa gia thế tương đối tốt, so với nhà hắn đã là rất tốt rồi, bởi vì Kim Bình nhìn bề ngoài khiêm tốn, bình thường, nhưng kỳ thật là "con ông cháu cha"!
Điều này làm Giang Thiển rất bất ngờ.
Nàng còn tưởng mình cũng muốn hưởng thụ một phen đãi ngộ nữ chính, bên cạnh xuất hiện một số nam phụ xứng với kiểu văn học gì đó chứ.
Kết quả người ta toàn là hàng cao cấp.
Trịnh Vân cũng chỉ biết nhà của Kim Bình ở kinh thành, nhưng cũng không biết nhà hắn thế nào, nàng coi trọng người Kim Bình mà thôi, còn về bối cảnh gia đình gì đó, đều là quen thuộc sau, mới sẽ nói đến đề tài.
Nghe Giang Thiển hỏi vậy, nàng cũng mím môi cười một tiếng, "Ừ, gọi rồi, ta biết hôm nay hắn bận, ta ở nhà Cố bá bá trước, chờ ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài chơi."
Trong nhà các nàng quan hệ với Cố Gia Minh cũng khá tốt.
Hàn mẫu vừa xem ảnh chụp vừa nói: "Đây là ảnh chụp các con đi hội chợ giao dịch sao?"
Trịnh Vân liếc nhìn, cười nói: "Đúng, thím không biết lần này Thiển Thiển chói mắt thế nào đâu, lần giao dịch này cơ bản không ai không biết danh tiếng của phiên dịch viên Giang!"
"Thật sao?" Hàn mẫu vừa nghe, mặt lập tức tươi cười.
"Thật đó, Thiển Thiển thật giỏi, giúp đồng bào mình thúc đẩy rất nhiều đơn hàng, cái tay pha trà kia, lúc ấy hấp dẫn tất cả bạn bè nước ngoài ở hội chợ giao dịch đến, cuối cùng còn có hai nhà muốn giành nhau ký đơn đặt hàng lá trà!" Trịnh Vân khen.
Hàn mẫu nhìn con dâu, ánh mắt có ý "Thiển Thiển, con cũng chưa kể cho mẹ nghe."
"Chỉ là may mắn thôi." Giang Thiển cười một tiếng.
Hàn mẫu thích nhất tính cách khiêm tốn này của con dâu, dù có tài giỏi đến đâu, cũng luôn luôn không "hiển sơn lộ thủy".
Thật sự quá tốt!
"Không chỉ giúp đồng bào hoàn thành những đơn hàng đó, thúc đẩy giao dịch, mà ngay cả nhiệm vụ lần này của nhà máy lớn tỉnh có thể hoàn thành tốt đẹp cũng là Thiển Thiển lập công đầu!" Trịnh Vân tiếp lời.
"Chuyện gì vậy?" Hàn mẫu đương nhiên muốn hỏi về thành tích huy hoàng của con dâu.
Trịnh Vân cũng rất thích kể chuyện, đem chuyện Giang Thiển đỡ Thẩm lão thái thái kể lại một lượt.
Lúc đầu cho rằng bà ấy chỉ là một bà lão bình thường, dù trông có phúc hậu, ăn mặc không tầm thường, cũng chỉ nghĩ là điều kiện gia đình tốt hơn một chút.
Thật không ngờ lại là một Hoa kiều.
Chính vì vậy, nên việc giao dịch sau đó mới thuận lợi như vậy.
Hàn mẫu nhìn con dâu, ánh mắt đầy ấm áp: "Thiển Thiển tính tình vốn dĩ như vậy, năm đó ta đi hỏi cưới trên trấn cũng là bất cẩn trẹo chân, người khác đều không ai đoái hoài đến ta, chỉ có nàng chủ động tiến lên đỡ ta!"
"Thật sao? Lúc đó còn chưa phải con dâu của thím đâu mà?"
"Đúng, khi đó còn chưa phải, nhưng ta thấy cô nương này thật sự là vừa ý từ trong lòng rồi, không ngờ nhiều năm về sau, lại thật sự thành con dâu của ta!" Hàn mẫu vô cùng vui vẻ.
Trịnh Vân: "Đó là xuống tay sớm thôi, nếu muộn chút thì chắc lần này bà Thẩm kia cứ hỏi tới hỏi lui Thiển Thiển bao lớn, kết hôn chưa? Tôi thấy ý bà ấy rõ ràng là thích Thiển Thiển rồi."
"Ôi chao, chuyện này không được à!" Hàn mẫu vội nói.
Trịnh Vân cười, "Thím đừng lo, chính Thiển Thiển đã cự tuyệt, còn cho bà Thẩm xem ảnh của ba đứa con sinh ba nữa, bà Thẩm còn khen Thiển Thiển có phúc!"
Lúc này Hàn mẫu mới yên tâm, cười nói: "Thế thì mắt lão đại tỷ đó cũng không tệ lắm, nhưng mà bà ấy đã đến muộn rồi, Thiển Thiển đã là con dâu của nhà ta."
Trịnh Vân rất vui vẻ, Giang Thiển thì dở khóc dở cười, "Người ta chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ đâu phải thật."
"Cũng không phải là thuận miệng hỏi, nghe con đã kết hôn lại còn có con rồi, tôi thấy bà Thẩm có vẻ rất thất vọng đó, bà ấy cũng thật sự rất thích con, tôi thấy cái vòng cổ đá quý bà ấy muốn tặng cho con có giá trị không nhỏ." Trịnh Vân nói.
Sau đó Thẩm đại nương còn muốn tặng cho Giang Thiển một cái vòng cổ vô cùng quý giá, trên đó có một viên đá quý rất lớn!
Nhưng bị Giang Thiển uyển chuyển từ chối, nói không thể nhận bất cứ thứ gì.
Kỳ thật, chỉ cần báo cáo lên trên, có sự chuẩn bị, nói là người ta đơn thuần muốn tặng quà cảm ơn cũng có thể nhận, chỉ là Giang Thiển không muốn.
Nhưng Trịnh Vân cũng bội phục tính cách của Giang Thiển, đối mặt với châu báu quý giá như vậy, mà nàng thật sự không hề động lòng chút nào.
Giang Thiển cười cười, "Vô công bất hưởng lộc nha."
Nàng không thanh cao như vậy, nàng đương nhiên cũng động lòng chứ, một chuỗi vòng cổ đá quý lớn như vậy, nghĩ thôi cũng biết đáng giá bao nhiêu rồi.
Nhưng nàng chỉ giúp một chút đã nhận đồ vật quý giá như vậy của người ta, sao có thể được.
Hơn nữa người ta cũng giúp họ hoàn thành đơn đặt hàng lần này rồi.
Nhưng những lời này nghe vào tai Hàn mẫu, thật sự lại không giống vậy, con dâu mình mắt không thiển cận, không phải của mình thì kiên quyết không muốn!
Giữ được bản tâm của mình, vậy sẽ không đi đường vòng.
Đây là phẩm chất vô cùng đáng quý!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận