Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 223: Hống tiểu học hống lớn (length: 7493)

"Mẹ!"
Bọn nhỏ rất nhanh ăn xong, bọn họ đối với loại trái cây này đặc biệt vừa lòng, tiếp tục gọi mẹ muốn ăn.
Giang Thiển thấy bọn chúng thích, đương nhiên không thể không đáp: "Ta làm cho." Nhanh chóng xử lý xong bát mì, Hàn Thế Quốc lại gần bóc trái cây cho bọn nhỏ, bảo nàng đi ăn mì.
Giang Thiển cũng liền để hắn làm.
Lúc này bọn nhỏ không phản đối, ngoan ngoãn ngồi chờ ba ba bóc trái cây cho ăn.
Bất quá, một người ăn sáu quả Giang Thiển liền không cho ăn nữa, "Được rồi, sáu quả là đủ rồi."
Hàn Thế Quốc nói: "Mới sáu quả, ăn thêm chút nữa cũng không sao."
Giang Thiển nói: "Một quả vải gây nóng trong người, thứ này ăn nhiều bị nóng, đội trưởng Trâu nhà chúng ta ngày đó ăn nhiều, ngày hôm sau dậy còn bị chảy máu mũi, kế toán Vương phía sau kia hai ngày, lợi sưng đến mức ăn không ngon."
Đó chính là do vải gây ra.
Cho nên trái vải này, tuy rằng ngon, nhưng không nên tham ăn nha!
Hàn Thế Quốc nghe vậy cũng không dám cho ăn nhiều, lấy nước đến cho bọn nhỏ rửa tay lau miệng.
Tâm trạng của bọn trẻ rõ ràng đều đặc biệt tốt, mẹ về còn mang đồ ăn ngon cho bọn chúng, rất dễ dỗ nên bọn nhỏ liền vui vẻ hẳn lên.
Thấy mẹ đang ăn mì, bọn chúng đều muốn đến ăn một chút.
Giang Thiển cũng vui vẻ cưng chiều, lúc ăn cũng cho bọn chúng mỗi đứa ăn một ít.
Đến tối đi ngủ bọn chúng cũng muốn mẹ dỗ.
Đã lâu không gặp mẹ, bọn nhỏ không cần ai cả, ba ba Hàn Thế Quốc muốn dỗ bọn chúng cũng không được, đều bị chúng lấy tay gạt ra.
"Sao vậy, không cần ba ba sao?" Hàn Thế Quốc liền hỏi bọn chúng.
Bọn nhỏ liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp quay đầu về phía mẹ, trực tiếp kêu, "Mẹ!"
Giang Thiển cười ôm chầm bọn nhỏ vào lòng, hát cho chúng nghe những bài hát thiếu nhi quen thuộc, dỗ bọn nhỏ ngủ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của chúng, Giang Thiển lần lượt hôn một cái, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
Nàng biết mình đi ra ngoài, bà bà nhất định sẽ chăm sóc tốt ba đứa cháu trai.
Nhưng vẫn phải về đến nhà, tận mắt nhìn thấy ba đứa tiểu quỷ con của nàng, trái tim lo lắng của nàng mới chính thức buông xuống.
Loại cảm giác này, thật sự chỉ có người đã làm mẹ mới có thể cảm nhận được.
Bất quá dỗ bọn nhỏ xong, liền đến phiên người lớn.
Hàn Thế Quốc lại gần nói: "Vợ à, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?"
Giang Thiển buồn cười nhìn hắn một cái, "Anh muốn em nói gì?"
"Xa nhà lâu như vậy, em không nhớ anh sao?"
Giang Thiển ôm cổ hắn, nói: "Đương nhiên là nhớ, từ khi anh rời nhà làm nhiệm vụ, em đã mong anh có thể về sớm một chút rồi, sau này nhận công tác xuôi nam đi, em giao dịch ở bên đó bận xong về nhà khách nghỉ ngơi, mỗi khi tối đến đều lấy ảnh chụp của anh và các con ra xem, như vậy có thể an ủi trái tim nhớ nhung các anh."
Lời như vậy là Hàn Thế Quốc thích nghe nhất, hắn lại gần hôn vợ, mè nheo nói: "Vậy em có mơ thấy anh không?"
"Đương nhiên là có, chắc là do ban ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, mỗi khi tối em đều mơ thấy anh, mơ thấy anh dẫn em và các con đi dạo, ngắm hoàng hôn..."
Giang Thiển cố gắng miêu tả cho hắn một vài ảo cảnh tốt đẹp.
Bởi vì thật sự rất xin lỗi, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến hắn, nhưng không có thường xuyên mơ thấy hắn nha.
Chỉ mơ thấy mấy đứa con trai, có thể nói mơ thấy bà Hàn mẹ chồng, còn có Trương Tiểu Trân là con gái ngoại sanh này số lần, đều so với hắn nhiều.
Dù sao cũng chỉ mơ thấy hắn có một lần, duy nhất một lần kia.
Chỉ là nàng biết người đàn ông này có đôi khi rất cảm tính và đặc biệt thích nghe nàng nói những lời này, nên nàng chỉ có thể chiều theo hắn.
Đương nhiên, đi ra ngoài không mơ thấy, được về nhà một lần nhìn người đàn ông này, nàng cũng thật sự cao hứng từ tận đáy lòng.
Điểm này là sự thật.
Hàn Thế Quốc quyến luyến hôn lên đôi môi nhỏ mà hắn yêu thích.
Hắn có cảm giác, nàng đang dỗ hắn, bởi vì thật sự mơ thấy hắn thì tám chín phần mười cũng là chuyện khác, nào có lãng mạn như vậy?
Nhưng nàng đã nguyện ý dỗ hắn, còn muốn nàng phải thế nào nữa đây?
Giang Thiển nghĩ tới, đi lấy chiếc bút máy mua ở cửa hàng kiều hối đưa cho hắn, "Xem anh có thích không, em ở cửa hàng kiều hối thấy chiếc bút máy này, liền muốn mua cho anh."
"Đồ ở cửa hàng kiều hối đắt lắm mà?" Hàn Thế Quốc chưa mua đồ ở cửa hàng kiều hối bao giờ, nhưng đã thấy ở tỉnh thành bên kia, cũng từng vào trong.
Đồ bên trong rất được ưa chuộng, nhưng giá thì khiến người ta chùn bước.
"Đắt thì sao chứ, em muốn mua cho anh thì không để ý đến cái giá đó, chỉ cần anh thích thì những thứ khác đều không thành vấn đề." Giang Thiển bá đạo kiểu cá mặn lên tiếng.
Trong lòng Hàn Thế Quốc có bao nhiêu hưởng thụ, đừng nói là hắn cầm lấy bút máy, liền lại ôm chặt lấy vợ mình.
"Nhớ em." Giọng của người đàn ông đều khàn xuống.
Thật sự nhớ vợ, cuối tháng tư vợ làm nhiệm vụ đến giờ đã là trung tuần tháng sáu, tính ra, cái gã đàn ông trưởng thành cường tráng như hắn bao lâu rồi chưa gần gái?
Vợ bây giờ trở về rồi, hơn nữa sau khi sinh con xong, chỗ nào cần béo thì béo, chỗ nào cần gầy thì gầy.
Lại là lâu ngày không gặp, có câu nói là 'xa nhau một chút hơn là cưới nhau lần đầu', ánh mắt hắn cũng bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.
Giang Thiển thấy bộ dáng này của hắn, thân thể cũng có chút mềm nhũn một nửa, giọng của nàng vô thức có chút kiều mị, "Bọn nhỏ đều đang ngủ đó."
"Qua thư phòng đi." Hàn Thế Quốc liếc mắt nhìn bọn nhỏ, liền nói.
Tuy rằng con cái đã có ba đứa và đây cũng là vợ chồng già rồi, nhưng đối diện với ánh mắt ham muốn của hắn, Giang Thiển vẫn sẽ có một chút ngượng ngùng.
Nhưng nàng thực sự cũng muốn hắn, nên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Hàn Thế Quốc liền thấy hiếm lạ sức lực yếu đuối của nàng lúc này, trước lại gần hôn nàng một hồi, mới muốn ôm nàng qua thư phòng.
Nhưng Giang Thiển không muốn hắn ôm qua đó, nhỡ vừa ra khỏi cửa đã gặp đúng bà bà và cháu gái ngoại ra uống nước thì có phải ngại quá không?
May mà bên ngoài không có ai.
Vì thế, hai vợ chồng liền lẳng lặng đi đến thư phòng.
Đêm đó, hai vợ chồng đều như hạn hán gặp mưa rào.
Cụ thể thì không tiện nói rõ, nhưng dù sao sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, Hàn Thế Quốc tinh thần sảng khoái hăng hái.
Hàn Thế Quốc có chút hiểu tại sao ngày xưa sẽ có quân vương vì mỹ nhân mà từ bỏ triều chính, trở thành hôn quân.
Bởi vì lúc này giờ phút này, hắn cũng muốn làm một tên hôn quân, không muốn đi làm.
Nhưng không đi làm là không thể nào.
Ăn xong điểm tâm liền nhanh chóng đi làm kiếm tiền, còn Giang Thiển thì thực sự không cần.
Lần này làm nhiệm vụ trở về, nàng có hai ngày nghỉ phép, là chuyên môn để nàng nghỉ ngơi, đợi khi nghỉ ngơi khỏe thì đến đơn vị báo danh cũng được.
Cho nên giao bọn trẻ cho bà bà chăm sóc, còn bản thân thì ngủ đến mặt trời lên cao mới thức dậy.
Không có cách nào, tối hôm qua ở bên thư phòng bị cái gã thô hán nhà nàng 'làm' đến hơn mười hai giờ mới được hắn ôm trở về phòng!
Cả đêm, gần như là bù lại lượng của nửa tháng bình thường của hai vợ chồng, thậm chí còn dư ra không ít!
Nhưng đáng nói là, sau khi Giang Thiển ngủ đủ giấc rồi thức dậy rửa mặt, lúc soi gương cũng phát hiện mình tươi tỉnh rạng rỡ.
Trên người mang theo một loại phong tình không giống bình thường, thật sự là đẹp vô cùng.
Người trưởng thành rốt cuộc vẫn nên tiến hành điều hòa Âm Dương một cách thích hợp, thật sự là tốt cho hắn mà cũng tốt cho nàng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận