Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 36: Ta cũng muốn tam chuyển nhất hưởng (length: 7725)

Từ Chu Quế Vân nơi này có được tin tức trọng đại như vậy, sao có thể không qua bên phòng nhì nhà họ Giang nói chứ?
Phải biết môn thân nhà Lão Hàn vốn dĩ là bên phòng nhì nhà họ Giang, chẳng phải là phải đi xem bọn hắn lúc này có phản ứng gì sao?
Rất nhanh, con dâu của Thủ Lưu liền nghe được nhà Lão Hàn bên kia đưa lễ sính cho Đại phòng!
Nàng làm sao còn nhịn được, lập tức chạy về nhà nói, "Nương, tin lớn, tin lớn rồi!"
"Làm gì mà hô toáng lên vậy, tin lớn gì?" Tôn Thị vừa mới vá xong quần áo cho cháu trai; bực bội.
Giang nhị thúc Giang Thủ Lưu hai cha con đều không có ở nhà, đi lên núi ôm củi rồi.
"Tam chuyển nhất hưởng, nhà Lão Hàn bên kia vậy mà lại chuẩn bị tam chuyển nhất hưởng cho Giang Thiển!" Con dâu Thủ Lưu rất kích động, thở hổn hển nói.
Lời này vừa nói ra, Tôn Thị rõ ràng sửng sốt một chút, phản ứng lại thì mặt nàng không thể tin nổi, "Ngươi nói, nhà Lão Hàn bên kia cưới Giang Thiển lễ hỏi, còn có tam chuyển nhất hưởng?"
Tôn Thị mấy ngày nay không muốn ra ngoài, chẳng khác nào bực bội!
Nhưng không ra ngoài tin tức vẫn có thể truyền đến tai nàng, con dâu Thủ Lưu nói: "Thiên chân vạn xác đấy ạ, đại nương tận miệng nói, tiền sính lễ 100 đồng, lụa là 48 tấm 200 đồng, còn có tam chuyển nhất hưởng 400 đồng, nhà Lão Hàn cưới Giang Thiển, tổng cộng dùng 700 đồng tiền, còn chưa tính việc nhà Lão Hàn muốn đặt năm bàn tiệc! Ta nghe nói mỗi bàn tiệc tiêu tốn, phỏng chừng cũng phải trên dưới 20 đồng, năm bàn tiệc lại mất 100 đồng, lần này cưới Giang Thiển, nhà Lão Hàn bên kia xuống tiền nặng tay rồi!"
Vừa nghe vậy, Tôn Thị trợn tròn mắt, nàng bỏ hết việc đang làm trực tiếp đi lên giường nằm!
"Tam chuyển nhất hưởng, trong làng trên xóm dưới không tìm đâu ra được người thứ hai, rõ ràng con rể này vốn là của nhà chúng ta mà!" Con dâu Thủ Lưu còn đi theo vào lải nhải, thật muốn hâm mộ chết rồi, không trách người ta đều nói Giang Thiển số tốt, bày biện phô trương như vậy, nàng sống hơn hai mươi năm còn chưa từng nghe thấy đâu!
Tam chuyển nhất hưởng, đây chính là tam chuyển nhất hưởng!
Tôn Thị không nói lời nào, ruột nàng sớm đã hối hận xanh cả rồi nhưng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm!
Lúc trước nàng nên nhẫn tâm một chút, ép con gái đi phá thai!
Thần không biết quỷ không hay mà đánh rơi đứa con, tái giá lại cũng giống vậy thôi, đến lúc đó cải tạo lại phòng, làm giấy tờ giả là xong, chẳng phải là lừa gạt được sao!
Bất quá bây giờ nói gì cũng muộn rồi!
Giang Nguyệt bên này cũng nhận được tin tức.
Vẫn là cô nương tên Giang Thủy Hoa trong thôn lần trước chạy tới nói với nàng.
Giang Nguyệt nghe được tin tức cũng ngây người ra, "Thật sao?"
Nguyên chủ không có đoạn này mà?
Hàn Thế Quốc về nhà xong liền y theo hôn ước cưới nàng về nhà, ba ngày hồi môn xong thì dẫn nàng đi tùy quân.
Nhưng không có cái gì tam chuyển nhất hưởng, chỉ y theo hôn ước, vậy cũng đã trả 50 tiền sính lễ cùng 36 tấm lụa rồi, không hơn.
"Sao mà giả được, chính miệng đại nương ngươi nói đó!" Giang Thủy Hoa hâm mộ đến chết đi được, "Ngươi nói Giang Thiển thật đúng là có số trời sinh tốt? Lễ hỏi xuất giá thế này trong làng trong xóm không tìm ra nhà thứ hai đâu!"
Sự hâm mộ khỏi cần nói cũng hiểu, cả thôn đều đang nói, sau này trong vòng mười năm, phỏng chừng cũng không có nhà nào có lễ hỏi vượt qua được Giang Thiển!
Giang Nguyệt nghe mà bĩu môi.
Nàng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi.
Bởi vì nguyên chủ gả cho Hàn Thế Quốc cũng là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Hàn Thế Quốc đối với nàng hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là thực hiện hôn ước cưới nàng về thôi.
Nhưng bây giờ khác rồi, hiện tại sau khi Hàn Thế Quốc trở về, Giang Thiển lại là do chính hắn xem mắt.
Ngay lần trước nhìn thấy hai người từ trong thành hẹn hò trở về, mặt mày tươi rói, không cần nghĩ cũng biết nhất định là hài lòng Giang Thiển.
Bởi vì là do chính hắn thích nên mới chịu xuống vốn nặng như vậy!
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không để ý, "Số tốt thì số tốt vậy, ta chúc phúc nàng."
Nàng vốn là người từ hậu thế tới, tuy rằng vào thời đại này tam chuyển nhất hưởng không phải là chuyện bình thường, nhưng nàng để ý cái này làm gì?
Muốn người đến từ đời sau như nàng, đã thấy một thế giới rực rỡ, mà coi một chiếc xe đạp là siêu xe, một chiếc radio hay máy may là bảo bối, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Nàng hoàn toàn không thèm để mắt tới những đồng nát sắt vụn này!
Còn cái gì từ 36 tấm lụa biến thành 48 tấm lụa gì đó, nàng toàn bộ không quan tâm.
Hơn nữa Hàn Thế Quốc chắc chắn sẽ hy sinh Giang Thiển, hiện tại cười tươi rói, sau này chắc sẽ khóc ròng cho mà xem!
Chỉ cần vừa nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyệt đều thoải mái hơn không ít!
Giang Thủy Hoa nghe được lời này của Giang Nguyệt, có chút kinh ngạc, nhìn nàng, "Ngươi thật sự không hối hận sao?"
Hối hận thì thật sự không có, tiếc nuối thì ngược lại có, dù sao điều kiện ngoại hình của Hàn Thế Quốc quá tốt, thật sự là một đại soái ca danh xứng với thực.
Giang Nguyệt nghĩ trong lòng như vậy, trên mặt vẫn mỉm cười, "Ta là tự mình nguyện ý từ hôn chứ không phải bị người khác ép buộc, có gì mà phải hối hận?"
Bất quá chuyện này, Giang Nguyệt vẫn là đợi tan làm, mang đến kể với Vương Hạc Tùng.
Vương Hạc Tùng nghe mà ngây người, "Tam chuyển nhất hưởng?"
"Chính xác đấy." Giang Nguyệt nhìn hắn, "Có thể thấy Hàn Thế Quốc thật sự rất vừa lòng với Giang Thiển!"
Vương Hạc Tùng nghĩ bụng Giang Thiển tốt như vậy, một tên lính cục mịch có thể lấy được cô nương như thế, đương nhiên là hài lòng rồi, quả thật là phúc đức kiếp trước!
Chỉ là một người thô kệch như vậy chắc chắn không hiểu sự ôn nhu săn sóc!
Giang Thiển gả cho hắn, chắc chắn sẽ chịu ấm ức!
Không được, hắn phải nhanh chóng tìm thời gian đi nói chuyện với Giang Thiển!
"Ngươi không có gì biểu hiện sao?" Giang Nguyệt nói.
Nàng nói với hắn chuyện này không chỉ riêng là muốn cho hắn biết Hàn Thế Quốc và Giang Thiển đã ý hợp tâm đầu, mà còn vì nàng không muốn bị xem thường!
Tuy rằng nàng không quan tâm tam chuyển nhất hưởng mấy thứ đồng nát sắt vụn này, nhưng vẫn là câu nói đó, Giang Thiển có nàng cũng muốn có!
Vương Hạc Tùng nhất thời không để ý, "Cái gì?"
Giang Nguyệt cau mày nói: "Ta cũng muốn tam chuyển nhất hưởng!"
Vương Hạc Tùng sửng sốt một cái, đánh giá nàng nói: "Ngươi điên rồi à? Ngươi biết tam chuyển nhất hưởng cần bao nhiêu tiền không?"
"Ta mặc kệ, ta muốn đó!" Giang Nguyệt không nhịn được nói: "Nếu ngươi không cho tam chuyển nhất hưởng, vậy thì tức là ngươi không coi trọng ta! Hơn nữa ngươi đừng có gạt ta, ta biết đó, trước kia ngươi tính mua một chiếc máy may để làm sính lễ mà!"
Nguyên chủ có một đoạn miêu tả như thế, tuy rằng Giang Thiển gả cho Vương Hạc Tùng không lớn chuyện như bây giờ gả cho Hàn Thế Quốc, nhưng cũng có tiếng ở khu này.
Vì có một chiếc máy may, đó đã là rất tốt rồi.
"Bộ máy may đó đã mua rồi à? Chỉ cần thêm một chiếc xe đạp, radio, với lại một chiếc đồng hồ nữa là được!" Giang Nguyệt nhìn hắn nói.
Vương Hạc Tùng cau mày, "Ngươi nghĩ cái gì thế, đừng nói tam chuyển nhất hưởng, mẹ ta còn hủy luôn cái máy may đặt trước đó rồi!" Chuyện này không giấu được nên lúc này liền nói cho Giang Nguyệt.
Máy may vốn là mẹ hắn đặt trước để làm sính lễ cầu hôn Giang Thiển.
Hiện tại muốn cưới người khác thì thôi, mẹ hắn liền hủy máy may, tùy tiện cho chút tiền sính lễ là được, cần cái máy may làm gì!
Lời hắn vừa nói ra, Giang Nguyệt lập tức bùng nổ "Ý gì? Mẹ ngươi là ý gì hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận