Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 23: Hảo bằng hữu Tô Lệ Lệ (length: 7809)

"Đúng, Ngô đại gia, ta Tứ ca có ở đây không?" Giang Thiển cười nói.
"Lần này tới không khéo, ngươi Tứ ca và đám người bọn họ từ sớm đã xuất phát, đơn vị muốn mua một ít lương thực, bọn họ đều đi làm việc rồi, phỏng chừng ngày mai mới về." Bảo an đại gia liền nói.
Giang Thiển cũng không phải nhiều lần đến mà có thể gặp được Tứ ca rảnh rỗi, nghe vậy cười gật đầu, "Vậy được, chờ Tứ ca ta về, đại gia ngươi nói với Tứ ca ta một tiếng, bảo hắn rảnh rỗi về nhà ăn một bữa cơm."
"Được."
Giang Thiển liền không ở lại thêm, ngồi phía sau xe đạp theo Hàn Thế Quốc đi xung quanh một chút xem.
"Đi qua gặp bạn học cũ của ta đã, nàng bị người trong nhà sắp xếp làm ở bên thương trường." Vào thành tới trường học, Giang Thiển cũng có một người bạn rất thân.
Tuy rằng không nhiều, cũng chỉ có một người đó, nhưng rất hợp cạ, quan hệ cũng rất tốt.
"Được." Hàn Thế Quốc không ý kiến.
Hai người cũng tới thương trường này.
Bạn tốt của Giang Thiển tên Tô Lệ Lệ, đang bán hàng ở quầy tơ lụa cao cấp, vừa vặn có hai vị khách hàng.
"Lệ Lệ!" Giang Thiển cười gọi nàng.
Tô Lệ Lệ nhìn thấy Giang Thiển cũng sáng mắt lên, "Thiển Thiển, cậu chờ một lát."
Thu tiền và phiếu mua hàng của khách, sau đó nhanh chóng đưa mảnh vải mà khách hàng chọn, sau khi khách hàng rời đi, nàng mới được rảnh.
"Tớ còn nói lâu lắm rồi cậu không vào thành, còn muốn viết thư bảo cậu rảnh rỗi vào đây đi dạo chơi!" Tô Lệ Lệ nói.
"Tớ cũng không phải rảnh không, trước thu hoạch vụ mùa đều bận rộn, hiện tại bận xong rồi thì trường học lại tiếp tục lên lớp, mỗi ngày đều chân không chạm đất." Giang Thiển cười nói, cũng không quên giới thiệu, "Lệ Lệ, đây là người yêu của tớ, Hàn Thế Quốc."
"Đây là bạn học cấp ba của tớ, tên là Tô Lệ Lệ." Giang Thiển cũng giới thiệu với Hàn Thế Quốc.
Hàn Thế Quốc cùng Tô Lệ Lệ liền quen biết đơn giản một chút, bảo Hàn Thế Quốc qua ghế bên kia nghỉ ngơi một chút, Tô Lệ Lệ mới cùng Giang Thiển kề tai nói nhỏ, "Trời ạ, đây là bộ đội? Cậu đây là đi đâu tìm được cực phẩm thế? Quá đẹp trai đi?"
"Trong nhà giới thiệu." Giang Thiển ngượng ngùng, nhưng cũng phản kích nàng, "Cậu dám nói đàn ông của người khác đẹp trai, coi chừng tớ mách Phú ca nhà cậu!"
Đối tượng của Tô Lệ Lệ tên Tần Phú, là lớp trưởng lớp của họ trước đây, hai người vẫn là hàng xóm, là kiểu thanh mai trúc mã.
Thời đi học không được yêu đương, nhưng tình huống hai người như nào Giang Thiển rõ như lòng bàn tay, bây giờ tốt nghiệp rồi đương nhiên chính thức ở bên nhau.
Hai bên gia đình đều hoan nghênh.
Tô Lệ Lệ mím môi cười một tiếng, "Tần Phú tới tớ cũng không sợ, có gì không được nói thật? Bất quá có sao nói vậy, đây là thật tốt, đứng với nhau rất xứng đôi, trai tài gái sắc!"
Hiển nhiên, đây là thật lòng mừng cho bạn tốt Giang Thiển này.
Thật ra trước đây, Tô Lệ Lệ còn muốn giới thiệu anh trai mình cho Giang Thiển làm quen, nhưng đang định nói thì anh trai cô ấy liền có người yêu, cô ấy mới bỏ ý định.
Nếu không, thật muốn gả người về nhà làm chị dâu em chồng!
Giang Thiển cười một tiếng.
"Hai cậu ở lại bao lâu? Bao giờ thì làm đám cưới?" Tô Lệ Lệ chuyển chủ đề hỏi.
"Hắn không có nhiều ngày nghỉ, lần này cũng là xin phép về, chúng ta nếu không có vấn đề gì, chắc là vài ngày nữa sẽ làm đám cưới." Giang Thiển không có gì ngượng ngùng.
"Nhìn vừa mắt thì gả!" Tô Lệ Lệ tán thành.
Đây cũng là đại hoàn cảnh thời này, tất cả mọi người như vậy.
Nếu đã vừa mắt không có vấn đề thì gả, ở cái thời đại đối tượng cứ bàn đi tính lại bàn hôn bàn cưới trong vài năm? Đó là không thể nào.
"Đến lúc đó cậu rảnh không? Nếu rảnh, qua đây đưa tớ xuất giá." Giang Thiển cười nói.
"Có có có, đến lúc đó Tứ ca của cậu khẳng định cũng về phải không? Tớ gọi thêm Tần Phú, chúng ta cùng về chung." Tô Lệ Lệ lập tức nói.
"Được." Giang Thiển đương nhiên cao hứng, nhưng cũng không quên quan tâm hôn sự của bạn tốt, "Cậu và Tần Phú khi nào thì làm đám cưới?"
"Gả thì lúc nào cũng có thể gả, nhưng nhà hắn quá chật, nếu tớ gả qua thì không có chỗ ở." Tô Lệ Lệ thở dài.
Giang Thiển đương nhiên biết điều kiện nhà ở trong thành thật khó khăn, "Nếu có thể mua thì mua một cái cũng được."
Tô Lệ Lệ cũng nghĩ vậy, "Tần Phú thì muốn thuê, nhưng tớ vẫn thiên về mua hơn, bất quá không dễ tìm, hơn nữa còn mắc chết mắc sống, hôm kia tụi tớ đi xem một cái, cái phòng dột nát mà những mấy trăm đồng, thật chả khác gì ăn cướp!"
"Đó cũng là chuyện không có cách nào khác." Giang Thiển hiểu, "Nếu không được, thì thuê trước một cái cũng được."
"Ừm, tớ nghĩ chắc là đến lúc đó thuê thôi." Tô Lệ Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ nhất định không muốn ở chung với nhà hắn, chật chội không nói, hai chị dâu của hắn cũng không dễ sống chung, còn có đám cháu trai cháu gái đó nữa, trời ơi, tớ mà về đó ở thì đầu cũng nổ tung mất!"
Đối tượng của cô Tần Phú muốn cưới cô về sớm cho bõ thèm nói chỉ được nhìn mà không được ăn, có ăn thì cũng chỉ ăn cho qua, làm hắn thèm chết.
Thật ra không chỉ hắn thèm, mà cô cũng thèm, muốn ăn sạch hắn.
Nhưng còn chưa có tổ ấm, có thèm cũng không được!
Hai người tụ lại có vô số chuyện để nói, hàn huyên hồi lâu, Tô Lệ Lệ mới cười nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, theo Binh ca nhà cậu đi, đừng làm lơ người ta."
Giang Thiển cười nói: "Đến lúc đó tớ bảo Tứ ca tớ đi tìm hai cậu, cũng nói với Tần Phú một tiếng, nếu xin nghỉ được thì đến, nếu không đến được cũng không cần cố, tâm ý tớ biết là được!"
"Được." Tô Lệ Lệ cũng không chắc chắn, cô có thể mời người tới được, nhưng bên phía đối tượng Tần Phú còn phải hỏi xem.
Giang Thiển vẫy tay tạm biệt Tô Lệ Lệ, liền đi tìm Hàn Thế Quốc.
"Ngại quá, lâu lắm rồi không gặp Lệ Lệ, nói chuyện hơi nhiều, làm anh chờ lâu rồi." Giang Thiển cười nói.
"Không sao." Hàn Thế Quốc rất cao hứng vì nàng muốn đưa anh đến gặp bạn của nàng.
Từ thương trường đi ra, Giang Thiển nhìn hắn, "Bây giờ muốn đi đâu?"
"Đi ăn cơm." Lúc này thời gian cũng không còn sớm, hơn mười một giờ rồi, Hàn Thế Quốc chở cô đến tiệm cơm quốc doanh.
Người phục vụ mang thực đơn đến, Hàn Thế Quốc trực tiếp đưa thực đơn cho cô xem, "Muốn ăn gì?"
Giang Thiển liếc nhìn qua, "Tớ muốn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng là được."
Có thể có sủi cảo nhân thịt heo ăn đó là một điều khó khăn cỡ nào.
Bất quá ở chỗ Hàn Thế Quốc hiển nhiên là chưa đủ, "Đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau vào thành, không có lý gì mà chỉ cho em ăn sủi cảo, hay là để anh gọi món nhé?"
Giang Thiển trong lòng thực hưởng thụ, liền để anh ấy chọn món.
"Cái này thịt chân giò kho tàu được không?" Hàn Thế Quốc liền bắt đầu gọi món, đương nhiên cũng sẽ hỏi ý kiến của nàng.
"Được."
"Thịt kho tàu thì sao?"
"Cũng được."
Hàn Thế Quốc lại gọi thêm hai món rau, còn có một món canh, đều hỏi ý kiến của nàng, sau khi nàng nói không vấn đề gì mới để người phục vụ ghi món.
Hai mặn hai chay, món chính là cơm, không bao lâu liền được bưng lên.
Giang Thiển xuyên qua tới đây hai năm, cũng không phải chưa từng đến nhà hàng, nhưng chỉ ăn mì hoặc là sủi cảo, Tứ ca mời khách cũng chưa từng ăn một bữa cơm thịnh soạn như vậy.
Bất quá, ăn quen đồ ngon trong không gian rồi, mấy món đơn giản cũng không còn hấp dẫn cái lưỡi của nàng, chỉ là hương vị đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh cũng quả thực rất thơm.
Giang Thiển không khách khí, ăn hai bát cơm, một chút đồ ăn mặn, thêm một chén canh nữa, đây đã là cực hạn.
Nhìn nàng không ăn được nữa, Hàn Thế Quốc liền giải quyết hết phần còn lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận