Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 429: Miếu nhỏ yêu phong lớn, trì thiển vương bát nhiều (length: 7876)

Ở nhà thời gian, Giang Thiển là toàn bộ hành trình đều cùng tiểu Lão Tứ.
Tiểu gia hỏa bởi vì cảm nhận được mụ mụ đối với chính mình yêu thương cho nên cảm xúc được trấn an rất nhiều.
Giang Thiển cũng sẽ không dỗ hắn bằng mấy lời như mụ mụ về sau không đi, bởi vì bốn năm đại học mà, tiểu gia hỏa luôn phải làm quen.
Cho nên sẽ nói cho hắn biết, mụ mụ tuy rằng đi học đại học, nhưng mụ mụ chỉ cần có rảnh liền trở về, ngươi ở nhà cùng các ca ca chơi.
Tuy rằng tiểu Lão Tứ nghe nàng nói vậy sẽ không cao hứng, sẽ ầm ĩ, nhưng nên nói vẫn phải nói.
Đương nhiên, tiểu gia hỏa cũng rất dễ dỗ bởi vì mụ mụ sau khi trở về vẫn luôn ở cùng hắn, cùng hắn ăn ngon, lau mặt cho hắn, rửa tay, bôi thơm.
Giang Thiển không chỉ đối tiểu Lão Tứ như vậy, đối mấy đứa lớn cũng vậy, tuy rằng bọn chúng đã trưởng thành, sẽ không giống khi còn bé như vậy.
Giang Thiển như thường sẽ bày tỏ với bọn chúng, nàng đi học đại học rồi, sẽ nhớ bọn chúng.
Mấy anh rõ ràng đều rất hài lòng.
Chỉ là thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi.
Thứ bảy chạng vạng về nhà, đến thứ hai buổi sáng Giang Thiển cùng Cố Vân Lan mới trở về trường.
Buổi sáng hai người bọn họ đi trước một bước, gọi xe của Hàn Thế Quốc tới đón bọn nàng về trường.
Hàn Thế Quốc bọn họ đã thông báo trước thời gian đến, cho nên xe đến rất sớm, đưa xong các nàng lại quay về đón Hàn Thế Quốc cùng những người khác qua đơn vị cũng không trễ nải thời gian gì.
Đương nhiên, cũng sẽ không uổng công gọi xe của phòng lái tăng thêm lượng công việc, mà có cho trợ cấp.
Những chuyện này tạm thời không nhắc tới.
Tiểu Lão Tứ cùng anh em Lục Lâm tỉnh ngủ sau liền bắt đầu tìm mụ mụ, phát hiện mụ mụ không ở nhà, tìm không thấy mụ mụ, mặc kệ là Cố phu nhân hay Hàn mẫu, còn cho là bọn chúng muốn khóc nháo đây.
Kết quả hai tiểu ca giống như thở dài một hơi sau, liền ai làm việc người nấy.
Ừ, cũng chỉ có đối với mụ mụ, mới sẽ cố tình gây sự một chút, thời điểm khác, thật sự siêu cấp hiểu chuyện.
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan liền lại lao vào bầu không khí học tập ở trường.
Ngày của Giang Thiển trôi qua như nước chảy bình thường, nàng cùng các bạn cùng phòng trong ký túc xá đều chung sống hòa bình, mọi người cũng chỉ có một mục tiêu, chính là cố gắng học tập nâng cao chính mình!
Trong điều kiện tiên quyết như vậy, thật không có ai sẽ tự tìm bực bội, ai cũng bận bịu, không có thời gian rảnh rỗi đó.
Bất quá bên Cố Vân Lan thì thật sự tương đối đặc sắc.
Giang Thiển gần đây mấy tuần cũng biết người ở bên kia, quả thực là tụ tập toàn cực phẩm.
Có một vị tiểu thư nhà khá giả coi mình là nhất bạn cùng phòng.
Có một con Phượng Hoàng từ nơi xa xôi nông thôn xuống, thật vất vả mới thi đỗ bạn cùng phòng thứ hai, tự ti.
Còn có một người chỉ trong một thời gian ngắn, đã có đối tượng bạn cùng phòng thứ ba.
Cùng với hai người kết minh bạn cùng phòng thứ tư và thứ năm.
Một mình Cố Vân Lan.
Nếu nói theo lời của đời sau, cái ký túc xá sáu người của các nàng, không chừng có thể xây mười hai cái nhóm.
Thật đúng là miếu nhỏ yêu phong lớn, ao cạn lắm ba ba.
Cố Vân Lan thực sự là nghĩ không thông, lúc ăn cơm liền hỏi Giang Thiển, "Ngươi nói có phải là có thứ gì không sạch sẽ đi theo ta không?"
"Sao lại nói như thế?" Giang Thiển khó hiểu.
"Ta từ nhỏ đến lớn, thật sự, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều không thuận lợi!" Cố Vân Lan nói.
Nàng thật sự không hiểu mình rốt cuộc là thể chất chiêu gì tà, đây quả thực là tai nạn mà.
Giang Thiển cười nói: "Ta chẳng phải đã sớm nói rồi sao, ngươi là khí vận chi nữ, thiên chi kiêu nữ, muốn thuận buồm xuôi gió là không thể nào. Bất quá ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ một chút, mỗi một sự kiện trắc trở đến cuối cùng, kết quả đều là điều ngươi hài lòng có phải không?"
Những lời này làm Cố Vân Lan một chút liền khỏi bệnh, cười nói: "Ngươi khoan hãy nói!"
Tuy rằng mặc kệ nàng làm chuyện gì đều không thuận lợi, không có lúc nào được thuận tâm, nhưng kết quả cuối cùng nàng thật sự đều rất hài lòng.
Mà đây cũng là vì sao có thể nuôi dưỡng nên tính cách bất khuất của nàng.
Bởi vì nàng biết mình nhất định có thể, chỉ cần kiên trì, liền nhất định sẽ thắng lợi!
Giang Thiển cười cười, cùng nàng cùng nhau ăn cơm rồi về tiếp tục học tập.
Ngoài việc học, nàng còn làm công việc phiên dịch của mình, công việc phiên dịch không hề buông bỏ.
Bởi vì dựa theo tiền nhuận bút phiên dịch hiện tại của nàng, thì vô cùng cao, đâu có thể bỏ được chứ?
Đây cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của nàng, còn muốn dựa vào tiền nhuận bút để mua nhà nữa mà.
Chờ tích lũy được mấy chỗ sân, đến lúc đó thì khỏi lo.
Hiện tại còn lâu mới là thời điểm thả lỏng.
Không chỉ có Giang Thiển như thế, Cố Vân Lan ngoài bận học, cũng như thường có thể viết sách.
Bọn họ học đại học là miễn phí, không chỉ miễn phí, mà còn có một khoản trợ cấp không nhỏ, khoản trợ cấp đó cũng đủ để các nàng sinh hoạt chi tiêu.
Nhưng Cố Vân Lan cũng không hề lơ là, dù sao tiền nhuận bút cao như vậy.
Năm ngoái nàng tổng cộng xuất bản ba quyển sách, mỗi một quyển đều có 600 đồng tiền nhuận bút, tổng cộng cầm 1800 đồng tiền.
Đây là khái niệm gì?
Hàn Thế Quốc, Lục Trưởng Chinh bọn họ đến cấp bậc bây giờ, mỗi tháng lương cũng chỉ có 104 đồng, một năm có thể được 1700 đổ lại.
Nhưng cho dù như thế, thì cũng là một nguồn thu nhập vô cùng cao.
Lúc viết sách, nàng luôn cảm thấy ý như suối trào, hạ bút như có thần, thật sự rất có thiên phú với cái nghề này.
Cho dù hiện giờ bận rộn, phỏng chừng một năm cũng chỉ có thể viết một hai quyển, viết không được nhiều ba quyển như vậy, nhưng có tiền mà không kiếm thì ngu sao mà không kiếm phải không?
Hai người cứ như vậy trải qua ngày tháng, tuy có khó khăn, nhưng vẫn tính là an ổn.
Rất nhanh liền đến thứ sáu.
Giang Thiển sau khi học xong buổi chiều, liền lần nữa nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà xem lũ trẻ.
Bạn cùng phòng Chu Bông hâm mộ nói: "Thật là hâm mộ ngươi, nhà gần như vậy, mỗi tuần đều có thể về một chuyến."
Chu Bông là bạn cùng phòng lớn tuổi nhất, nàng cũng có gia đình con cái, nhưng khoảng cách nơi đây rất xa, muốn đến đây phải đi xe lửa, chắc chắn không thể về được.
Giang Thiển cười nói: "Chu tỷ cô kêu chồng mang con đến thăm cô xem, nói cô nhớ bọn họ, chồng cô chắc chắn sẽ vui vẻ mà mang con đến đây thôi."
Quả nhiên, Chu Bông động lòng, cười nói: "Vậy được, ta gọi điện thoại cho bọn họ, kêu anh ấy xem có thể xin nghỉ được không, mang bọn trẻ đến đây một chuyến!"
Giang Thiển vẫy tay tạm biệt nàng và những bạn cùng phòng khác, liền đến tìm Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan cũng thu thập xong đồ đạc, bất quá không khí trong ký túc xá có gì đó không đúng, chỉ là Giang Thiển cũng không hỏi nhiều, chờ cùng Cố Vân Lan ra ngoài ngồi xe, nàng đều không cần hỏi, Cố Vân Lan liền đem chuyện mâu thuẫn trong ký túc xá nói ra một lần.
Nhưng nói tới nói lui cũng chỉ là chuyện cãi vã về chuyện nhỏ này thôi, đồ của nữ nhà giàu số một bị người lén dùng, nhưng không biết là ai, liền nghi ngờ là nữ Phượng Hoàng tự ti số hai dùng.
Nhưng nàng không có, Cố Vân Lan làm chứng cho nàng, bởi vì cả ngày hôm nay, số hai đều không về ký túc xá, sau khi học xong, thời gian còn lại đều trốn trong thư viện, Cố Vân Lan đi hai lần đều không tìm được chỗ, thật sự quá đông nhưng đều thấy nàng nấp ở đó đọc sách, chắc chắn là không di chuyển chỗ.
Còn về phần Cố Vân Lan, đồ của nàng không thể nào kém hơn đồ của nữ nhà giàu, sao có thể đi dùng đồ của nàng ta.
Vậy thì chỉ có số 345.
Giang Thiển nghe xong vẻ mặt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận