Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 38: Người so với người được ném! (length: 7737)

Thực ra nếu không phải vì có Hàn Thế Quốc làm so sánh, Thủ Lưu tức phụ cũng không dám nghĩ như vậy.
Nhưng người ta là vậy, người so với người là bị vứt bỏ!
Cũng là vì có Hàn Thế Quốc làm tham chiếu, liền lộ ra Vương Hạc Tùng là như vậy không thành ý.
Bất quá dù gì cũng là người của trấn, Thủ Lưu tức phụ cũng không muốn đắc tội, chỉ có thể nhanh nhẹn thu dọn một chút.
"Không biết Hạc Tùng ngươi qua đây, cái này cũng không chuẩn bị, trong nhà bừa bộn, ngươi chớ để ý." Tôn Thị mới cười nói với Vương Hạc Tùng.
Đừng nhìn nàng cười đến rạng rỡ, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái.
Vẫn là câu nói kia, không có so sánh thì không có tổn thương, nàng tuy rằng không cố ý đi hỏi thăm, nhưng hàng xóm cũng đều nhiều chuyện.
Ai chẳng biết Hàn Thế Quốc mang lễ đến tận cửa?
Đó là mang theo mười thành tâm ý đến, đâu giống cái này, tay không liền đến!
Nhà nàng thật là có chút nhặt vừng mà bỏ quên dưa hấu!
Hàn Thế Quốc là trái dưa hấu kia, Vương Hạc Tùng chính là hạt vừng nhỏ kia.
"Không có gì, ta chỉ là đưa Giang Nguyệt về." Vương Hạc Tùng cũng không muốn ở lại lâu, chỉ là nhà Giang nhiệt tình, nếu đến hắn cũng chỉ có thể ngồi một lát.
Bất quá hắn cũng không cảm thấy mình tay không đến có gì, bởi vì là Giang Nguyệt đột nhiên muốn hắn đến, bản thân hắn không nghĩ, đương nhiên cái gì cũng không chuẩn bị.
Chỉ là nếu hắn đã lên cửa thì Giang nhị thúc và Giang Thủ Lưu cũng ngồi xuống nói chuyện với hắn.
Còn có Tôn Thị, nàng cũng không khách khí mấy, dù sao con gái vì hắn Vương gia bỏ qua nhà Lão Hàn như thế một mối hôn sự đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Nhà họ Vương thế nào cũng phải có chút biểu hiện chứ?
Nhân tiện trò chuyện liền hỏi Vương Hạc Tùng định khi nào thì qua cầu hôn?
"Đều được, xem bên các ngươi khi nào tiện, nếu tiện thì ta về nói với mẹ ta một tiếng, đến lúc đó sẽ nhờ bà mối qua đây." Vương Hạc Tùng cũng biết hắn nhất định phải cưới Giang Nguyệt, bây giờ Giang Nguyệt trong bụng còn có con của hắn.
Nghe thái độ của hắn, Tôn Thị mới hài lòng hơn đôi chút, vì thế liền nhắc đến việc nhà Hàn Thế Quốc hạ sính "tam chuyển nhất hưởng".
Trước đó Chu Quế Vân, chị dâu lớn của bọn họ, đến báo tin, nàng còn hỏi sính lễ sau này thế nào?
Chu Quế Vân cười nói một chiếc máy may.
Nhưng bây giờ ngoài máy may này, có phải sẽ phải mua thêm một chiếc xe đạp, một chiếc radio và một chiếc đồng hồ không?
Nếu bên nhà Vương cũng có thể cho "tam chuyển nhất hưởng" thì nhà nàng sẽ không bị người chê cười.
Chỉ là chuyện này không thể nào, Vương Hạc Tùng lảng tránh, "Ta đều nói với Giang Nguyệt rồi, thím cứ hỏi Giang Nguyệt đi, thời gian cũng không còn sớm, ta về trước."
Hắn cũng không ở lại đây lâu, trực tiếp đứng dậy về luôn!
Thái độ này của hắn, cũng vẫn khiến Giang nhị thúc, Tôn Thị trong lòng thấp thỏm.
Tôn Thị liền không nhịn được hỏi con gái, "Hạc Tùng nói là đã nói với con rồi? Hắn đã nói với con những gì?"
Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt cũng có chút xấu hổ lên tiếng, nhưng chuyện này không giấu được, chỉ có thể nói thật, "Vốn là đặt một chiếc máy may nhưng bị mẹ hắn trả lại..."
"Có ý gì?" Sắc mặt Tôn Thị cứng đờ.
"Mẹ hắn nói con không phải con dâu mà bà ấy chọn nên sẽ không cho máy may, chỉ có 50 đồng tiền sính lễ với 36 chân giò." Giang Nguyệt kể đúng sự thật.
Tôn Thị sau khi hiểu ra chuyện gì liền giận đến run người, "Con vì Vương Hạc Tùng từ bỏ nhà Hàn một mối hôn nhân tốt như vậy, kết quả bọn họ lại coi thường con như vậy? Đã định một chiếc máy may còn có thể trả lại, 48 chân giò cũng thành 36 chân giò?"
Trán Giang nhị thúc cũng căng ra.
Giang Thủ Lưu cau mày, Thủ Lưu tức phụ trong mắt lóe lên một vòng cười trên nỗi đau của người khác!
Đối mặt với thái độ của cả nhà, Giang Nguyệt cũng cảm thấy mất mặt, chuyện này nàng nhớ kỹ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện tại để nàng xấu hổ, đợi về sau vào cửa, xem nàng không thu thập cái bà già đáng chết kia!
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể biện minh cho mình, không để ý nói: "Chẳng qua là mấy thứ sắt vụn thôi mà, ta cũng không thèm, không có cũng chẳng sao, ngày vẫn không thể qua sao?"
"Ôi trời, tiểu muội thật là, "tam chuyển nhất hưởng" đến trong miệng ngươi thành đồ sắt vụn, phải phải phải, ngươi không lạ gì, ngươi không thèm vào mắt!" Thủ Lưu tức phụ không nhịn được, trực tiếp mỉa mai nói.
Nhưng lần này Tôn Thị đều không giúp con gái, nàng không nhịn được mắng: "Bây giờ đã đối xử với con như vậy, đợi con gả qua đấy, sẽ có ngày con nếm trái đắng, bất quá đáng đời con, tự con chọn, về sau đừng về đây khóc lóc!"
Kỳ thật vào thời điểm này, 50 đồng tiền sính lễ và 36 chân giò thế này cũng được coi là có mặt mũi.
Dù sao còn có Vương Hạc Tùng là con rể làm ở trấn, cũng rất đáng tự hào.
Nhưng bây giờ vì bọn họ từ hôn với nhà Lão Hàn mà rước dâu Giang Thiển, thì chuyện này đã làm cho nhà họ Vương trở nên tầm thường.
Sự chênh lệch thật sự quá lớn, khiến Tôn Thị cảm thấy mất mặt lại phẫn nộ, đừng nói là nàng, Giang nhị thúc cũng không có mặt mũi!
Nhưng bọn họ có thể làm gì?
Nói đi nói lại, vẫn là khuê nữ nhà mình không biết giữ mình, sớm đã dâng thân cho người ta, còn mang thai con người ta!
Bây giờ chỉ có thể bị người ta chèn ép!
Vương Hạc Tùng cũng mặc kệ những chuyện này.
Hắn cũng hiếm khi đến đại đội Ngũ Tinh một chuyến, không gặp Giang Thiển thì trong lòng rõ ràng có chút không cam lòng.
Ra khỏi cổng thôn, thấy một thằng nhóc con cầm một hào đi gọi người.
Trong thôn có thằng nhóc hay đến tìm Giang Thiển kia là cháu trai của ông nhị gia của nàng, "Cô, có người tìm cô."
Giang Thiển đang ở trong sân cho gà ăn, nghe vậy liền hỏi: "Ai vậy?"
"Cháu không biết, là đàn ông, nói là tìm cô, ở cổng thôn, bảo cô ra đó." Thằng nhóc nói.
Giang Thiển đáp lời, "Được rồi cô biết rồi, cháu bận thì cứ đi đi."
Thằng nhóc thấy nàng đáp liền sờ sờ một hào trong túi rất vui vẻ đi chơi.
Cho gà ăn xong, Giang Thiển không hề phản ứng đến chuyện này.
Nàng vừa mới nghe tẩu tử về nói Giang Nguyệt mang Vương Hạc Tùng về.
Cho nên người đang tìm nàng là Vương Hạc Tùng?
Vậy nàng còn ra làm gì? Nàng và Vương Hạc Tùng chẳng có quan hệ gì, thậm chí cả chào hỏi cũng chẳng còn kịp nữa, thì có gì để nói?
Cho nên không phản ứng.
Chỉ là nàng không phản ứng, nhưng Giang Thủ Hà, Tam ca đang chẻ củi một bên lại nheo mắt, thấy tiểu muội không để ý gì, hắn mỉm cười, một bao tải liền đi ra ngoài.
Vốn là muốn thu thập tên khốn kiếp kia một trận nhưng không tìm được cơ hội, hiện tại hắn tự đến tận cửa, hắn còn có thể bỏ qua sao?
Vương Hạc Tùng ở cổng thôn chờ mãi, bị gió lạnh thổi hơn một tiếng đồng hồ, mặt đều đông cứng, kết quả là không đợi được người!
Không nhịn được thầm mắng một tiếng thằng nhóc con, nhất định là lấy tiền không làm việc!
Hắn là muốn tìm Giang Thiển để nói, để nàng đừng vì giận hắn mà vội vàng lấy chồng, mới quen thôi mà, ai biết đối phương là người thế nào?
Kết quả lại không gặp được mặt.
Bất quá nếu bắt Vương Hạc Tùng vào trong nhà tìm nàng, vậy thì hắn tuyệt đối không dám, dù sao nàng có mấy người anh trai, nếu lỡ bị bắt gặp thì không thể tránh khỏi hắn phải chịu trận!
Cuối cùng chờ mãi không được người, Vương Hạc Tùng chỉ có thể luyến tiếc ra về.
Chỉ là khi đi ngang qua rừng cây ở cổng đại đội Ngũ Tinh, có người trực tiếp trùm bao tải vào người hắn, còn đánh cho hắn một trận tơi bời!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận