Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 122: Ngoại sinh nữ Trương Tiểu Trân (length: 8122)

"Này nha đầu chết tiệt kia!" Hàn Thế Dân mắng một tiếng, lại trừng mắt nhìn Lý Hà liếc mắt một cái, "Mau về nhà!"
Lý Hà không phục, nhưng ở bà bà trước mặt nàng không chiếm được tiện nghi.
Về đến phòng vẫn là cùng Hàn Thế Dân oán giận, "Cháu gái nhà mình không chăm sóc, đi chăm sóc con gái của em gái, có đạo lý như vậy sao? Ngươi xem người ta như em trai, người ta có coi ngươi là anh trai không!"
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi bớt xía vào chuyện quan hệ anh em của chúng ta, Thế Quốc không xem ta là anh trai, ngươi ở cái nhà này ở đâu ra? Chúng ta chia gia hơn năm trăm, lại là ở đâu ra? Mấy thứ đó đều là Thế Quốc kiếm, đều là tiền bán mạng của hắn! Thế Quốc nếu mở miệng nói một câu, hắn muốn lấy phần lớn, người trong thôn đều thấy là phải, nhưng hắn phúc hậu, đem tiền bán mạng của hắn lấy ra chia đều, hắn có nói một lời thừa nào không?" Hàn Thế Dân mắng.
"Không chia gia, kiếm được đều là của nhà nước!" Lý Hà cảm thấy đây đều là lẽ đương nhiên!
"Ta không đôi co với ngươi chuyện này, nhưng mấy lời xúi giục ngươi đừng có nói trước mặt ta, Gia Nguyệt mà tốt, Thế Quốc sẽ không không mang đi, nhưng Gia Nguyệt thế nào ngươi chẳng lẽ không biết, ta với mẹ còn có Thế Quốc, chúng ta đều rõ, để nó qua đó là tự tìm phiền phức." Hàn Thế Dân không nể mặt nói.
Con gái là con mình đẻ ra, hắn cũng mong con gái tốt, nhưng con gái này gian dối, có ăn là xông lên trước, không nhường nhịn em trai em gái chút nào, nhưng hễ làm việc là chạy đầu tiên, bằng không chính là tính toán, mưu mẹo, khôn lỏi lợi dụng sơ hở.
Ngay cả con gái út cũng biết phải cầm giẻ lau nhà, vậy mà nó thì chẳng thèm để ý cái gì, lười biếng như ma.
Thế này mà đi làm gì? Qua bên đó không phải hại người ta sao? Người ta còn thiếu nó ăn cơm à?
Dù Hàn Thế Quốc có muốn mang đi, Hàn Thế Dân cũng sẽ ngăn cản, vì thật sự mất mặt!
"Ta cũng có cháu gái mà, cháu gái ta cũng không kém..." Lý Hà vẫn không hết hy vọng, con gái đi không được thì muốn giới thiệu cháu gái nhà mẹ đẻ qua.
"Ngươi xem, cháu gái nhà mẹ đẻ ngươi cũng giống như cô của nó, các người đều là một giuộc!"
"Hàn Thế Dân, ngươi có ý gì, cái gì gọi là chúng ta đều là một giuộc, chúng ta làm sao? Trong mắt ngươi, chỉ có Triệu quả phụ là báu, chúng ta đều là cỏ rác có đúng không?"
"..."
Nghe hai vợ chồng trực tiếp cãi nhau ầm ĩ trong nhà, Hàn phụ Hàn mẫu không để ý.
"Thật đúng là 'mã không biết mặt dài, ngưu không biết góc cong'!" Hàn mẫu còn nói móc.
Cháu gái ra sao mà dám muốn mang cháu gái đi, nói muốn mang cháu ngoại Trương Tiểu Trân đi, cũng là bởi vì Trương Tiểu Trân cháu gái này thành thật chất phác, trong nhà ngoài nhà quán xuyến, là cô nương tốt, Hàn mẫu lúc này mới đồng ý.
Nếu không bà cũng phản đối rồi.
Hàn phụ không nói gì, chuyện như này ông thường không phản ứng, ông đi tìm Hàn cửu thúc đặt trước việc ngày mai xe lừa chở vào thành.
Hàn mẫu cũng không ở nhà đợi, đi tìm người đổi trứng gà đi, mang cho con dâu bồi bổ!
Hàn Thế Quốc là mượn xe đạp của nhà đại bá tới đón Trương Tiểu Trân, con gái của em gái này.
Việc Hàn Thế Quốc đến, Đại tỷ Hàn Thế Thải cùng đại tỷ phu Trương Phát đều hết sức bất ngờ.
Hơn nữa, vào buổi tối khuya như này thì lại càng chưa từng có.
Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, Hàn Thế Thải lo lắng hỏi.
Kết quả vừa nghe là em dâu có thai, lại còn là song thai, lần này vội chạy về đón mẹ đến chăm sóc, Hàn Thế Thải liền từ lo lắng biến thành vui mừng.
"Thật tốt quá, Thiển Thiển thật là người có phúc!" Nàng không nhịn được khen ngợi: "Ngươi đợi chút, ta đi tìm người góp một ít trứng gà, ngươi giúp ta mang ít trứng gà cho Thiển Thiển."
Cái khác không có được, nhưng em dâu có thai, mang một ít trứng gà cũng coi như là một chút lòng thành.
Hàn Thế Quốc cười nói: "Đại tỷ, không cần đâu, đường xá đi xa không tiện mang, hơn nữa bên chỗ chúng con cũng có, mua được hết, tỷ đừng mất công, tối nay con đặc biệt đến là có chuyện khác, con muốn mang Tiểu Trân qua quân đội ở tạm một thời gian, coi như là để cháu nó trải đời."
Vừa nghe lời này, Trương Phát cùng Hàn Thế Thải đều vui mừng, người lớn rồi, đương nhiên biết ý của hắn.
Ngược lại Trương Tiểu Trân ngẩn người một chút, "Tiểu cậu, cháu không cần đi trải đời đâu, nhà còn nhiều việc lắm ạ."
Chị gái cả đã lấy chồng, trên còn có một anh trai cả, nhưng anh cả phải theo cha mẹ đi kiếm công điểm, nàng xếp thứ ba, giờ việc nhà đều là nàng đang làm, bao gồm ba đứa em trai em gái, tất cả đều là nàng chăm sóc.
Hàn Thế Thải và Trương Phát hai vợ chồng, sinh sáu người con.
"Đi, đi với cậu út con!" Trương Phát vội nói.
Hàn Thế Thải cũng nói: "Con bé ngốc này, đi cùng cậu út xem, coi như là mở mang tầm mắt!"
Trương Tiểu Trân nhìn nhìn cha mẹ, "Nhưng ở nhà nhiều việc quá..."
"Trong nhà cũng không thiếu người làm đâu, Tam muội con cũng mười hai rồi, cũng làm được!" Hàn Thế Thải nói, rồi nói với Hàn Thế Quốc: "Thế Quốc, con đợi chút, ta đi thu dọn quần áo cho Tiểu Trân."
Trương Tiểu Trân cũng chẳng có quần áo gì, chỉ là một bộ cũ rách để thay giặt, cái này vẫn còn là quần áo chị nó mặc trước đây.
Trước khi lấy chồng, bà ngoại bên nhà cho chị cả một bộ quần áo mới để mặc, nên bộ này mới để lại ở nhà.
"Mẹ, con thật không cần ra ngoài trải nghiệm gì đâu." Trương Tiểu Trân nói.
"Nha đầu ngốc, có lẽ cậu út con muốn dẫn con qua để con giúp cô út con một tay, con qua đó thì phải lanh lợi một chút, trong mắt phải có việc, cũng phải nghe lời cô út con, con có gì không tốt, cô con chỉnh con thì con phải nghe, biết không?" Hàn Thế Thải nhỏ giọng dặn dò.
Nhà mẹ đẻ còn có cô cháu gái Hàn Gia Nguyệt đó, đã mười một tuổi rồi, nếu có ý thức cũng là một người giúp việc tốt.
Hơn nữa còn có con gái lớn nhà Nhị muội, lớn hơn Tiểu Trân hai tuổi, nhưng mà lại không lọt vào mắt, hễ tới lại gọi nha đầu.
Cơ hội này là rất khó có được.
Trương Tiểu Trân được mẹ nói như vậy, cũng hiểu ra, "Dạ, con sẽ thật sự giúp cô út ạ!"
"Con phải làm thật tốt, sau này cậu út con với cô út con sẽ không bạc đãi con đâu, đó cũng là phúc của con."
"Con biết rồi, con sẽ không lười biếng, mẹ cứ yên tâm." Trương Tiểu Trân nghiêm túc gật đầu.
"Đứa con ngoan, mẹ biết." Hàn Thế Thải tuy rằng nhiều con, nhưng cũng thương con, con gái này cũng rất hiểu chuyện.
Nếu ở bên ngoài có được cơ hội, thì thật là tạo hóa của con gái.
Hàn Thế Quốc còn cùng đại tỷ phu Trương Phát đến đại đội của họ, xin cho Trương Tiểu Trân giấy giới thiệu thăm người thân, thời gian là ba tháng, đợi hết hạn lại gửi giấy qua là được.
Cứ như vậy, Trương Tiểu Trân liền mang theo một bộ đồ để thay, theo Hàn Thế Quốc cậu út đồng thời trở về.
Trên nửa đường, Trương Tiểu Trân nói: "Cậu út, nếu cháu có gì làm không tốt, cậu cứ để cô út bảo cháu, cháu sẽ sửa."
Tuy rằng nàng còn chưa gặp mặt vị cô út, nhưng cô út là người có học, lại đặc biệt xinh đẹp, trước kia cha mẹ đi dự tiệc cưới về nhà đã kể rồi.
Hàn Thế Quốc cũng hy vọng người cháu ngoại này có thể ở lại, nói: "Cô út con người tốt lắm, chỉ là cô ấy rất thích sạch sẽ..."
Kể ra mấy thói quen sinh hoạt của vợ.
Còn về vấn đề vệ sinh cá nhân, thì chuyện này để vợ hắn dạy.
Tuy có chút bất ngờ, nhưng lời cậu nói, Trương Tiểu Trân đều nhất nhất ghi nhớ, "Chỗ nào cháu không hiểu, cháu hỏi lại cô út, để cô út chỉ bảo ạ."
"Được!" Hàn Thế Quốc rất hài lòng.
Còn việc có hợp mắt vợ hay không, thì phải để vợ hắn tự xem đã, tuy rằng hắn là cậu ruột, nhưng chuyện này phải nghe cô út.
Cô út mới có quyền quyết định...
Bạn cần đăng nhập để bình luận