Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 10: Điều kiện số một số hai (length: 8285)

Việc tùy quân này, đích xác cũng là muốn nghĩ đến trước hết.
"Chuyện này còn sớm mà." Làm cha Giang lúc này cũng có chút luyến tiếc nói.
Chu Quế Vân thì ngược lại không nói gì, bởi vì nếu như có thể thành, con gái là phải đi theo chồng, tuổi trẻ vợ chồng chia lìa hai nơi thì sao?
Cũng không phải không có điều kiện, có điều kiện thì sẽ đi tùy quân!
Giang Thiển cũng nói ra: "Nếu có thể thành, ta nhất định muốn đi theo quân, vợ chồng ngày tháng ta chịu không được. Chỉ là công việc này của ta có thể sẽ phải dọn ra, Tam tẩu, ngươi muốn đến tiếp nhận không?"
Nàng không phải loại người ba phải, hơn nữa nàng cảm thấy bỏ lỡ Hàn Thế Quốc thì, với mối quan hệ hiện tại của nàng, có lẽ rất khó gặp lại một người nào đẹp trai hơn và hợp mắt như vậy, cho nên nếu như nhân phẩm của hắn không có vấn đề gì quá lớn, nàng thật sự muốn gả đi.
Nhưng nàng vừa nói muốn gả chồng, cả nhà đều vô cùng vui vẻ.
Giang phụ cũng đành lắc đầu, gái lớn không giữ được mà!
Giang Thiển cũng kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, thầm nói: "Đang nói chuyện chính sự đấy."
"A Nhu, con là học hết cấp ba rồi, có thể tiếp nhận việc này không?" Triệu Ái Anh không trêu chọc cô em chồng nữa mà quan tâm, cười hỏi người chị dâu thứ ba.
Triệu Ái Phượng cũng vội hỏi chị dâu, "A Nhu, cô làm được chứ?"
Các nàng cũng chỉ vừa mới xóa nạn mù chữ, tuyệt đối không thể làm công việc này, nhưng nếu có thể sang tay bán lại, thì không đáng chút nào, tuy rằng tiền lương ở trường tiểu học thị trấn cũng không cao, nhưng mỗi tháng cũng có mười lăm đồng tiền lương đấy!
Đừng cảm thấy mười lăm đồng là ít, ở chỗ bọn họ, đây là thu nhập mà ai nghe cũng thèm đỏ mắt!
Bởi vì thật sự rất nghèo!
Như năm nay cả nhà bọn họ chia lương thực xong, cuối cùng số tiền chia đến tay, cũng chỉ hơn một trăm đồng!
Đó là còn nhờ Giang phụ là đội trưởng đội, cùng với Giang Thủ Hải, Giang Thủ Đào, Giang Thủ Hà những lao động chính trong nhà đấy!
Còn có hai chị dâu Triệu Ái Anh, Triệu Ái Phượng đều là người giỏi làm, các nàng đều nhận đủ công điểm của phụ nữ.
Tô Chỉ Nhu kém một chút, nhưng cũng không phải là không làm được, coi như đạt tiêu chuẩn.
Chu Quế Vân tuy không được như người trẻ, nhưng vẫn đi kiếm công điểm, có thể lấy về phần đồ ăn của riêng mình!
Cứ như vậy cũng chỉ được có bấy nhiêu tiền.
Hơn nữa đã là trong thôn, chỉ có số ít mấy nhà mới có được thu nhập đó!
Nhưng chỗ cần đến tiền lại nhiều, ăn, mặc, ở, đi lại cái nào không cần tiền?
Nói về chuyện ăn cơm thôi, lương thực đại đội chia xuống chỉ là lương thực cơ bản, nhưng rất nhiều người ăn không đủ, sang năm lương thực mới xuống thì đã hết sạch.
Lúc này, phải bỏ tiền ra mua của đại đội, không có tiền thì đành nợ đại đội.
Cho nên có một số nhà còn đang thiếu nợ đại đội nữa kìa, càng đừng nói đến chuyện chia tiền!
Lại nói về chuyện mặc quần áo.
Vải đắt quá đi? Đắt đã đành, còn bị hạn chế, mỗi nhà được phát bao nhiêu phiếu vải?
Tuy rằng trong thôn sẽ có việc cần kíp thì mượn nhau một chút, miễn cưỡng cũng coi như đủ để may quần áo, nhưng dù là vải thô rẻ nhất thì một thước cũng đã tám hào!
Một bộ quần áo của người lớn cũng hết tám chín đồng!
Nhà có trẻ con thì càng khỏi nói, tốn vải vô cùng!
Còn bông để dùng mùa đông các thứ này cũng chưa tính đấy, mấy thứ này bình thường không cần tiền chắc?
Tiền trong tay làm sao mà tiêu nổi?
Đấy còn chưa kể ốm đau phải đi trạm y tế lấy thuốc với một số vật tư sinh hoạt khác, còn có tiền đi lại trong các mối quan hệ.
Một năm tính ra, số tiền đại đội chia xuống mà còn giữ được một phần ba, đó là người phụ nữ trong nhà phải cần kiệm chăm lo lắm đấy!
Lấy nhà Lão Giang mà nói.
Thật ra nếu chỉ dựa vào làm ruộng, thì cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Tiền tiết kiệm của nhà, phần lớn đều do Lão Tứ Giang Thủ Xuyên làm nhân viên thu mua ở thương trường trong thành phố gửi về.
Lương tháng của hắn là 32 đồng, cao hơn Giang Thiển gấp đôi.
Thêm hai năm gần đây, Giang Thiển cũng kiếm tiền về cho gia đình, cô giáo tiểu học của cô mỗi tháng cũng được mười lăm đồng, một năm thì cũng là 180 đồng!
Tiền lương như thế, trong thôn sao mà không đỏ mắt cho được?
Cũng không ít nhà muốn cưới Giang Thiển về đấy.
Có điều Chu Quế Vân ở trong thôn không thích ai, không phải tay nàng cao mắt nàng thấp, nàng không dám mong con gái đại phú đại quý, nhưng cũng không thể xuống thấp tìm chứ?
Tìm xuống thấp nếu gặp được người tốt bụng thì còn đỡ.
Sợ là gặp phải một đám người chỉ chực chờ con gái mình để hút máu, kết quả chẳng được gì hay ho cả!
Làm một cuộc mua bán mất cả chì lẫn chài như thế thật là quá mạo hiểm nên Chu Quế Vân chưa từng nghĩ đến.
Hơn nữa trước đây hai vợ chồng Chu Quế Vân đã cho phép con gái Giang Thiển và Lão Tứ Giang Thủ Xuyên cùng nhau đi học cấp ba trong thành phố.
Chuyện này cũng khiến không ít người trong thôn bàn tán xôn xao, nói con gái con đứa học nhiều như vậy để làm gì? Sau này rồi cũng phải gả đi, làm vợ của người khác.
Nhưng hai vợ chồng Chu Quế Vân mặc kệ người khác nói gì, cứ muốn cho ra một người sinh viên đại học.
Con gái con trai có tài thì thi đậu đi, bọn họ sẽ dốc hết gia tài ra mà lo.
Thật ra Giang Thủ Xuyên luôn ở gần thái tử đọc sách, bởi vì biết thằng con út này có năng lực, cho dù không thi được đại học cũng có thể về thôn phát triển, nhưng con gái từ nhỏ đã yếu, cô không làm được việc đồng áng.
Hai vợ chồng muốn con gái không làm được việc đồng áng sẽ cầm bút mà kiếm cơm, như vậy cả nửa đời sau sẽ không lo!
Chỉ là trời không chiều lòng người, thi đại học vậy mà bị hủy bỏ, nhưng cũng nhờ vòng vo, liễu ánh hoa tươi lại một thôn, vừa hay gặp được trường tiểu học thị trấn tuyển giáo viên.
Con gái thi đậu làm giáo viên tiểu học thị trấn, còn cầm chắc được bát cơm này.
Cầm một khoản tiền lương về biếu, khiến Chu Quế Vân và Giang phụ nở mày nở mặt.
Cũng chính vì Giang Thủ Xuyên và Giang Thiển là anh em sinh đôi, mỗi tháng đều có một khoản tiền lương đem về nhà, cho nên so sánh thì nhà Lão Giang cũng có thể gọi là khá giả trong thôn.
Mấy chuyện này không nói nhiều.
Trước mắt là việc sắp xếp công việc của Giang Thiển, mặc kệ là Chu Quế Vân hay hai chị dâu Triệu Ái Anh Triệu Ái Phượng, đều ủng hộ Tô Chỉ Nhu đi làm.
Tuy rằng có thể bán công việc, công việc thế này có thể đáng năm trăm đồng, năm trăm đồng thì nghe có vẻ là khoản lớn, nhưng đi làm thì mỗi tháng mười lăm đồng, ba năm là có thể lấy lại rồi.
Mà công việc lại có thể làm cả đời!
Trong nhà có người nhận được, vậy đương nhiên là tốt nhất!
Đây chính là nét đặc sắc của thời đại này, là có thể sắp xếp công việc trong tay Giang Thiển như vậy.
Đương nhiên, Tô Chỉ Nhu cũng phải đi phỏng vấn, thi tuyển, để trường học kiểm tra trình độ của cô ấy, đủ tiêu chuẩn mới có thể đến nhận việc.
"Tôi làm được." Tô Chỉ Nhu cũng không hề nhường ai.
Cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng là học hết cấp ba, trước kia thành tích ở trường cũng thuộc loại nhất nhì.
Đi dạy ở trường tiểu học trấn thì không thành vấn đề.
Hơn nữa nói thật, Tô Chỉ Nhu rất sợ làm việc nhà nông, cố hết sức ra đồng cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn, miễn cưỡng không bị chậm trễ thôi!
Nếu có thể đi dạy học, cô chắc chắn sẽ làm rất tốt!
Nghe Tam tẩu nói như vậy, Giang Thiển cười một tiếng, "Vậy được, trước cứ quyết định như vậy đã."
Triệu Ái Anh và Triệu Ái Phượng biết em dâu không làm được gì, có thể đi dạy kiếm tiền cho nhà, bọn họ đều rất vui.
Chu Quế Vân tâm tình hết sức vui vẻ, cười nói: "Thiển Thiển con ăn chút điểm tâm đã, ăn xong thì thu xếp một chút, người ta sắp tới nhà rồi đấy, con cũng thế, thay quần áo khác đi, một lát nữa cha mẹ người ta sẽ đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận