Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 202: Mắt chó coi thường người khác (length: 7916)

Văn phòng bên này, Cố Vân Lan cùng xem xong con trai trở về Trình Miêu biết chuyện mẹ Hàn này đã hóa giải mâu thuẫn gia đình Phùng Bác Văn xong, đều không nhịn được mà khen.
"Các ngươi mẹ chồng nàng dâu thật tốt; không chỉ là ngươi cái này làm vợ tốt; cũng phải là mẹ chồng ngươi là người tốt mới được a." Cố Vân Lan cảm khái nói như vậy.
Giang Thiển chưa từng phủ nhận điểm này, cười nói: "Nhất định là cả hai đều tốt mới được phải không."
Một bên tốt một bên không tốt, một hai ngày thì được, lâu ngày thì bên tốt sẽ chịu thiệt, người tốt đến đâu trong lòng cũng sẽ có ý kiến.
Cho nên phải hai bên đều cố gắng, đều muốn nghĩ cho nhau tốt; như vậy mới được.
Phùng Bác Văn liền rất cao hứng.
Bất quá Trình Miêu lại không nhịn được thở dài bởi vì lần này đi qua, đứa bé sợ người lạ, đều không muốn để nàng ôm.
Điều này làm nước mắt Trình Miêu lúc ấy liền không nhịn được mà rơi xuống.
Vẫn là mẹ nàng cùng chị dâu nàng nhanh chóng an ủi nàng, nói trẻ con chính là như vậy, nhất định là ai trông thì thân với người đó.
Nàng chỉ có lúc nghỉ ngơi mới trở về chơi với con, đứa bé đương nhiên là không quen nàng.
"Yên tâm đi, ngươi là mẹ ruột, đứa bé đều là thân với ba mẹ." Giang Thiển cùng Cố Vân Lan đều an ủi nàng.
Trình Miêu nói: "Nếu không phải sinh non, ta lần này đã muốn ôm con về nhà mình nuôi rồi."
Chỉ có làm mẹ mới biết được, bị con mình không theo là chuyện đau lòng đến thế nào.
Đặc biệt là Trình Miêu đối với con cũng áy náy.
Vẫn luôn có một phần áy náy.
Vốn là có thể để con đủ tháng mới sinh ra, kết quả là vì nàng không cẩn thận, khiến cho con phải sinh sớm.
Hiện tại đã hơn bảy tháng lớn, lớn rất khỏe, bởi vì chị dâu nàng thật sự rất tận tâm, cháu nàng vốn có thể cai sữa sớm nhưng chị dâu vẫn chưa cho cai, cũng là vì con trai ngoài sinh là trẻ sinh non, cho nên chị dâu suy nghĩ muốn nhiều sữa hơn cho con.
Trình Miêu đương nhiên là cảm kích vô cùng.
Chỉ là không tránh khỏi có chút cảm xúc, dù sao con không theo nàng.
"Hay là hôm nay ngươi cùng ta qua nhà, ta chụp cho ngươi vài tấm ảnh, đến lúc rửa xong mang về cho ngươi, nhờ chị dâu ngươi đưa cho con xem nói đó là mẹ, con sẽ chậm rãi nhận ra ngươi." Giang Thiển chính là dùng biện pháp này giới thiệu Hàn Thế Quốc với các con.
Làm nhiệm vụ nhưng vẫn sẽ cho chúng xem ảnh chụp của ba.
Trình Miêu nghe vậy vội vàng nói: "Được, ta tan tầm sẽ theo ngươi đi chụp một tấm!"
Giang Thiển đồng ý.
Chuyện này không nói nhiều nữa.
Giang Thiển tiếp tục làm công việc phiên dịch của mình, Cố Vân Lan cũng bận rộn bài viết của mình, hiện tại nàng đang rất hăng hái.
Bởi vì muốn chiếm một chỗ đứng trong giới văn chương!
Trình Miêu cùng cán sự Phùng cũng không có chuyện gì, bắt đầu trò chuyện về con cái.
Hai nhà con cái đều không chênh nhau mấy tuổi.
Thấy bọn họ nói chuyện rôm rả, hơn nữa vừa mới còn nghe được chuyện đi nhà Giang Thiển chụp ảnh, Hà Ngọc Liên liền hỏi Trình Miêu: "Vừa rồi nghe Miêu tỷ nói đi nhà cán sự Giang chụp ảnh? Nhà cán sự Giang có máy ảnh sao?"
"Có chứ, cán sự Giang mua một cái." Phùng Bác Văn nói chen vào.
Giang Thiển không mang tới văn phòng, nhưng bọn họ biết nàng mua máy ảnh xong, hay gọi Giang Thiển mang đến, người trong phòng làm việc của bọn họ cũng chụp chung một tấm à.
Phùng Bác Văn còn bỏ tiền riêng, nhờ Giang Thiển chụp cho cả nhà ba người một tấm, để ở đầu giường cửa hàng nhà hắn.
Hà Ngọc Liên cười cười, "Máy ảnh đâu có rẻ đâu."
"Đúng là không rẻ, nhưng Thiển Thiển mua được mà." Trình Miêu nói.
Hà Ngọc Liên đương nhiên biết chuyện Giang Thiển gả cho Hàn Thế Quốc mới theo qua đây làm vợ quân nhân vì quan hệ giữa Hàn Thế Quốc và đám Lục Trưởng Chinh rất tốt nên đương nhiên nàng biết.
Nhưng trong lòng lại chế nhạo không thôi, cái người nhà quê nghèo kiết hủ lậu làm món mì kéo này, đúng là chịu chơi thật đấy!
Nàng chỉ nghe ngóng chuyện Giang Thiển gả cho Hàn Thế Quốc, không biết Giang Thiển còn kiêm cả nghề phiên dịch, cho đến mấy ngày sau, Giang Thiển bị tổ chức điều tạm đi mấy ngày.
Liền mấy ngày không có đến đi làm, Hà Ngọc Liên mới hỏi Trình Miêu Phùng Bác Văn: "Cán sự Giang mấy ngày nay đi đâu rồi? Sao mà xin nghỉ nhiều ngày như vậy?"
"Thiển Thiển không phải xin phép, nàng là bị tổ chức điều tạm đi hỗ trợ phiên dịch tài liệu mật." Trình Miêu tiện thể nói.
"Phiên dịch tài liệu mật?" Hà Ngọc Liên ngẩn người, "Là ý gì?"
"Phiên dịch tiếng Anh ấy mà, cô là người mới nên không biết, Thiển Thiển còn là phiên dịch viên chính thức của thư viện tỉnh nữa đó."
Hà Ngọc Liên ngây cả người!
Nàng hoàn toàn không ngờ, Giang Thiển lại còn là phiên dịch viên của thư viện tỉnh?!
Nhà nàng ở tỉnh thành, kiến thức đương nhiên không tầm thường, rất biết nghề phiên dịch viên này, đó là một nghề vô cùng danh giá!
Nhưng Hà Ngọc Liên rất nhanh hoàn hồn, "Sao cán sự Giang còn biết tiếng Anh?"
Không phải từ quê ra là gái quê sao?
Cái cán sự Giang này, không lẽ là đặc biệt đấy chứ? Nếu là đặc biệt, vậy coi như là công lao của nàng rồi!
Cố Vân Lan liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu lòng dạ của nàng ta.
"Trước cũng có một cô vợ quân nhân tóc dài kiến thức hạn hẹp, không hiểu tiếng Anh cứ tưởng là Thiển Thiển làm gì mờ ám, trực tiếp báo cáo lên tổ chức, kết quả tổ chức vì chuyện này cũng điều tra rõ, cho nên hiện giờ tổ chức có gì cần Thiển Thiển đều sẽ phái xe riêng đến nhà đón cô ấy qua."
Dù sao cũng ở chung một nhà, là em họ của mình, vẫn là không muốn để nàng gây ra chuyện gì đáng chê cười!
Dù sao nhà nàng đã có quá nhiều chuyện đáng chê cười rồi!
Hà Ngọc Liên lập tức cười nói: "Đây là đương nhiên, tổ chức đều có thể mời đi hỗ trợ, thân phận cán sự Giang chắc chắn là không có vấn đề gì rồi!"
Suýt nữa đã quên mất điểm này, tổ chức làm sao có thể không điều tra chứ!
"Biết là tốt." Cố Vân Lan thản nhiên nói.
Hà Ngọc Liên: "Biểu tỷ, chị đừng hiểu lầm, em chỉ hơi tò mò, quê của cán sự Giang chẳng phải ở thôn quê sao? Em không hề có ý kiến gì về xuất thân thôn quê của cán sự Giang, em đã từng xuống nông thôn rồi, biết những nơi đó rất khó khăn, rất khó có được nền giáo dục tốt."
"Mỗi nơi mỗi khác chứ, ta cũng lớn lên ở nông thôn, chẳng phải hồi đó ta dựa vào bản lĩnh thi vào đại học sao? Thiển Thiển tuổi còn nhỏ quá, vừa không kịp thời thôi, nếu không thì giờ cô ấy cũng là sinh viên rồi."
Cố Vân Lan sao lại không biết ý đồ của con em họ này chứ? Điển hình là coi thường người khác!
Xuất thân nông thôn thì làm sao? Xuất thân nông thôn ăn cơm nhà cô ta à? Tính ngược lên, tổ tiên của mọi người ai mà chẳng xuất thân làm nông?
Hơn nữa, Hà Ngọc Liên cô ta là người tỉnh thành thì sao, có thấy cuộc sống cô ta tốt đẹp gì đâu!
Vậy mà còn khinh thường người!
Hà Ngọc Liên giật giật khóe miệng, chỉ có thể nói, "Cán sự Giang thật là giỏi."
Đợi về nhà Cố gia liền hỏi Cố phu nhân, "Dì cả, Giang Thiển là phiên dịch viên à?"
"Đúng vậy, là một cô bé rất giỏi."
"Dì cả, trước đây sao dì không nói cho con biết?" Hà Ngọc Liên có chút oán trách, nếu ngay từ đầu biết, thì nàng cũng chẳng ngại làm bạn với Giang Thiển.
Cũng không đến nỗi xa cách với đối phương, nhưng những ngày qua thái độ của nàng, đối phương chắc chắn cũng cảm nhận được rồi.
Bây giờ bảo nàng lại đi kết giao bạn bè với đối phương, nàng thật sự không thể kéo xuống mặt.
"Không có chuyện gì thì hỏi chuyện này làm gì, dù sao con cứ nên học tập theo người ta đi, Giang Thiển có rất nhiều ưu điểm." Cố phu nhân bảo nàng đi rửa tay ăn cơm.
Hà Ngọc Liên: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận